Lý Đại Nguyên
Tình thế tranh giành chức quyền trong nội bộ đảng Việtcộng tiền đại hội XI, hiện bước vào giai đoạn quyết liệt nhất. Điều bất lợi cho Việtcộng là hiện nay họ phải lựa chọn giữa hai thế đứng quốc tế. Một là vẫn trung thành với chủ nghĩa Mác Lê Hồ chết tiệt đễ ngoan ngoãn làm đầy tớ cho quan thầy Trungcộng. Hai là phải dân chủ hóa chế độ để đứng chung hàng ngũ tự phòng thủ với Asean- Hoakỳ- Thế giới. Kể từ Đại Hội 7 đến nay thì vai trò chỉ đạo và đưa đẩy lên chức vụ cầm đầu đảng, phần lớn là nằm trong tay Bắckinh, thông qua các cựu lãnh tụ khóa trước. Nhưng nay tình thế đã khác. Toàn đảng, toàn quân, toàn dân đang dấy lên phòng trào chống giặc Tầu xâm lăng. Quốc tế đang dồn nhiều nỗ lực vào việc Dân Chủ Hoá Việtnam để cùng với Asean và Thế Giới đủ sức ngăn Bành Trướng Trungcộng.
Hai khuynh hướng này đương nhiên phải diễn ra ở kết quả của cuộc xếp sắp vai trò lãnh đạo của Việtcộng trong kỳ đại hội đảng tháng giêng năm 2011 tới. Vì thực tế Cộng đảng đang nắm quyền tại Việtnam. Đến hôm nay có thể cả Tầu lẫn Mỹ đều biết họ đã và đang làm gì với cái đại hội mất hướng này. Nhưng về phía Việtcộng thì vẫn nhắm mắt đấu đá nhau túi bụi, để tranh ghế Tổng Bí Thư thay cho Nông Đức Mạnh, giữa Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Hồ Đức Việt, Phạm Quang Nghị. Hiện nay Nông Đức Mạnh cũng đang ra sức sắm vai trò của Mười-Anh-Kiệt trước kia, để đưa Nguyễn Phú Trọng, với chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa phế thải, thân Tầu lên làm Tổng Bí Thư, tranh với Nguyễn Tấn Dũng là ngôi sao đang lên trên trường quốc tế, mà lại đang xuống trước mắt người dân vì vụ Bauxite,Vinashin và Tham nhũng . Nên mới có hiện tượng độc đáo tại cái Quốc Hội bù nhìn Việtcộng là Nguyễn Minh Thuyết đòi bỏ phiếu tín nhiệm TT Nguyễn Tấn Dũng và nội các của Dũng. Trong khi đó Trương Tấn Sang, Hồ Đức Việt, Phạm Quang Nghị cũng tăng cường tranh thủ trong nội bộ với những đòn ngầm hung hãn.
Đột nhiên, ngày 10/11/2010, một cuộc tập trận chống khủng bố quy mô lớn, với sự tham gia của đặc nhiệm hải quân, lục quân, không quân, bộ binh, thiết giáp...gồm cả công an, có hơn một ngàn binh lính vũ trang tham dự, diễn ra tại khu vực cầu Chương Dương, trên sông Hồng, ngay thủ đô Hànội. Dưới sự chỉ đạo trực tiếp của bộ trưởng Quốc Phòng, đại tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng Công An, đại tướng Lê Hồng Anh. Bản tin báo Tuổi Trẻ cho biết: “Bộ Công An và Bộ Quốc Phòng đã tổ chức diễn tập trên sông Hồng chống tổ chức VT”. Hai chữ VT đốì với người trong nước thì chẳng ai biết nó là cái gì. Dư luận quốc tế cũng không thèm để ý. Còn người Việt hải ngoại thì cho đây là trò hề, sản phẩm tưởng tượng của Việtcộng. Người biết truyện thì coi đó là việc ‘dùng đại bác bắn ruồi’, để che dấu một âm mưu khác.
Thế rồi có tin về nhân vật số 2 của bộ Quốc Phòng Việtcộng, thượng tướng Nguyễn Khắc Nghiên, Tổng Tham Mưu quân đội, thứ trưởng QP đột nhiên qua đời vào ngày 13/11/2010, ở tuổi 59. Tướng Nghiên từng giữ vai trò ‘đối ngoại an ninh’. Theo BBC, tướng Nghiên “từng phát biểu, có vẻ thân tướng Giáp”. Nhớ lại, hồi năm 1986, hai tướng giữ chức Tổng Tham Mưu Trưởng quân đội là Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn cũng theo nhau từ trần đột ngột trong cùng năm đó, dẫn tới việc tướng Đoàn Khuê, rồi Lê Đức Anh nắm trọn quân đội. Buộc dư luận phải hiểu đang có biến cố đặc biệt nào đó đã diễn ra trong nội bộ quân đội. Lẽ đương nhiên một viên Tổng Tham Mưu quân đội, người trực tiếp điều hành quân lực qua đời, dù là ở tình huống nào thì cũng phải có người khác lên thay. Xem ra quyền lực đang được tập trung trong tay tướng Phùng Quang Thanh, người chỉ đạo cuộc diễn tập trận chiến trên đầu Bộ Chính Trị ở ngay thủ đô Hànội.
Dư luận chưa quên, biến cố Thái Bình trước đại hội đảng kỳ VIII năm 1997, công an bất lực, quân đội được viện cầu tới thu dọn đấu trường, tạo thế cho tướng Lê Khả Phiêu lên nắm chức Tổng Bí Thư, nhưng rồi chỉ một khóa, Bắckinh đã xuống tay hạ bệ Phiêu, vì họ biết rõ, Phiêu đã đi ngầm với Mỹ để Việtnam được hưởng quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn- PNTR trước Tầu. Tuy Lê Khả Phiêu đã chịu khuất phục Bắckinh không dám ký với Mỹ trước quan thầy. Nhưng Tầu vẫn chẳng tha, dùng 3 viên cố vấn ‘tối om’ là Đỗ Muời, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt hợp tác đánh Phiêu. Nhưng người quyết định cuối cùng hẫt cẳng Lê Khả Phiêu lại là tướng Phạm Văn Trà bộ trưởng Quốc Phòng.
Xem vậy, chuyến này, dù Phùng Quanh Thanh chưa đủ sức vận dụng quân đội làm hậu thuẫn để ngồi vào chức Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước, để hợp nhất Đảng và Nhà Nước vào làm một, chấm dứt 2 hệ thống Đảng Lãnh Đạo, Nhà Nước Quản Lý để biến Đảng Cộng Sản Độc Tài Toàn Trị Vô Trách Nhiệm, thành Chính Đảng Cầm Quyền, chịu sự chế tài trước Luật Pháp Quốc Gia, như ở thế giới hiện nay, thì Phùng Quang Thanh cũng đang có tư thế nắm được quyền bình định nội bộ đảng. Nếu Việtcộng vẩn duy trì chế độ Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý với thứ “Tam Đầu Chế”: Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng như hiện nay, hay là “Ngũ Đầu Chế” để giàn hòa cuộc tranh giành đang diễn ra, mà Nguyễn Phú Trọng làm tổng bí thư. Nguyễn Tấn Dũng làm chủ tịch nước, Trương Tấn Sang làm thủ tướng, Hồ Đức Việt thường trực bí thư, Phạm Quang Nghị chủ tịch Quốc Hội. Hoặc là thay đổi vị trí giữa năm người này với nhau thì đó là thảm hoạ cho đất nước.
Vì dù Trungcộng không còn đủ tư thế trực tiếp ra lệnh cho lãnh đạo Việtcộng, như từng ra lệnh cho Nông Đức Mạnh và bè lũ nữa. Nhưng với một bày lãnh đạo vừa tham lam, vừa thiển cận, vừa dốt nát. Hèn yếu trước ngoại địch, mà tàn nhẫn với đồng bào như: Nguyễn Phú Trọng chỉ có tầm nhìn lạc hậu Mác-Lê-Hồ. Nguyễn Tấn Dũng chỉ có khả năng ‘hoạt đầu’ che chắn. Trương Tấn Sang thì thủ đoạn vặt vãnh. Hồ Đức Việt và Phạm Quang Nghị chỉ là loại theo xuôi. Không có ai đủ tầm vóc lãnh tụ để lèo lái con thuyền Việtnam trước cơn sóng dữ của thời thế. Không có người đại chí lo cho Dân, cho Nước để đảm nhận vai trò chính quyền chuyển tiếp, bằng những công trình Dân Chủ Hoá Chế Độ. Tự Do Hoá Xã Hội, Tư Hứu Hóa Ruộng Đất…nhằm khơi dậy tiềm năng Văn Hóa Dân Tộc trong toàn dân, để Quốc Gia Chủ Động gia nhập tiến trình Toàn Cầu Hoá kinh tế và Dân Chủ Hóa toàn cầu. Trungcộng chỉ mong có thế, để Việtnam vĩnh viễn là một nước lạc hậu, nghèo nàn nằm sát hông Trungcộng. Nếu Việt nam vẫn ở trong tình trạng nêu trên, thì dù Hoakỳ và thế giới có đổ tiền của, năng lực vực dậy Việtnam, để hy vọng thành những Con Rồng Châu Á thì cũng hoài công, vì bản chất của Việtcộng trước sau gì cũng chỉ là Loài Dun. Đã đến lúc toàn dân, toàn quân phải lên tiếng khẳng định, mình không phải đồng loại với Việtcộng.
* Little Saigon ngày 23/11/2011.
Tình thế tranh giành chức quyền trong nội bộ đảng Việtcộng tiền đại hội XI, hiện bước vào giai đoạn quyết liệt nhất. Điều bất lợi cho Việtcộng là hiện nay họ phải lựa chọn giữa hai thế đứng quốc tế. Một là vẫn trung thành với chủ nghĩa Mác Lê Hồ chết tiệt đễ ngoan ngoãn làm đầy tớ cho quan thầy Trungcộng. Hai là phải dân chủ hóa chế độ để đứng chung hàng ngũ tự phòng thủ với Asean- Hoakỳ- Thế giới. Kể từ Đại Hội 7 đến nay thì vai trò chỉ đạo và đưa đẩy lên chức vụ cầm đầu đảng, phần lớn là nằm trong tay Bắckinh, thông qua các cựu lãnh tụ khóa trước. Nhưng nay tình thế đã khác. Toàn đảng, toàn quân, toàn dân đang dấy lên phòng trào chống giặc Tầu xâm lăng. Quốc tế đang dồn nhiều nỗ lực vào việc Dân Chủ Hoá Việtnam để cùng với Asean và Thế Giới đủ sức ngăn Bành Trướng Trungcộng.
Hai khuynh hướng này đương nhiên phải diễn ra ở kết quả của cuộc xếp sắp vai trò lãnh đạo của Việtcộng trong kỳ đại hội đảng tháng giêng năm 2011 tới. Vì thực tế Cộng đảng đang nắm quyền tại Việtnam. Đến hôm nay có thể cả Tầu lẫn Mỹ đều biết họ đã và đang làm gì với cái đại hội mất hướng này. Nhưng về phía Việtcộng thì vẫn nhắm mắt đấu đá nhau túi bụi, để tranh ghế Tổng Bí Thư thay cho Nông Đức Mạnh, giữa Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Hồ Đức Việt, Phạm Quang Nghị. Hiện nay Nông Đức Mạnh cũng đang ra sức sắm vai trò của Mười-Anh-Kiệt trước kia, để đưa Nguyễn Phú Trọng, với chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa phế thải, thân Tầu lên làm Tổng Bí Thư, tranh với Nguyễn Tấn Dũng là ngôi sao đang lên trên trường quốc tế, mà lại đang xuống trước mắt người dân vì vụ Bauxite,Vinashin và Tham nhũng . Nên mới có hiện tượng độc đáo tại cái Quốc Hội bù nhìn Việtcộng là Nguyễn Minh Thuyết đòi bỏ phiếu tín nhiệm TT Nguyễn Tấn Dũng và nội các của Dũng. Trong khi đó Trương Tấn Sang, Hồ Đức Việt, Phạm Quang Nghị cũng tăng cường tranh thủ trong nội bộ với những đòn ngầm hung hãn.
Đột nhiên, ngày 10/11/2010, một cuộc tập trận chống khủng bố quy mô lớn, với sự tham gia của đặc nhiệm hải quân, lục quân, không quân, bộ binh, thiết giáp...gồm cả công an, có hơn một ngàn binh lính vũ trang tham dự, diễn ra tại khu vực cầu Chương Dương, trên sông Hồng, ngay thủ đô Hànội. Dưới sự chỉ đạo trực tiếp của bộ trưởng Quốc Phòng, đại tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng Công An, đại tướng Lê Hồng Anh. Bản tin báo Tuổi Trẻ cho biết: “Bộ Công An và Bộ Quốc Phòng đã tổ chức diễn tập trên sông Hồng chống tổ chức VT”. Hai chữ VT đốì với người trong nước thì chẳng ai biết nó là cái gì. Dư luận quốc tế cũng không thèm để ý. Còn người Việt hải ngoại thì cho đây là trò hề, sản phẩm tưởng tượng của Việtcộng. Người biết truyện thì coi đó là việc ‘dùng đại bác bắn ruồi’, để che dấu một âm mưu khác.
Thế rồi có tin về nhân vật số 2 của bộ Quốc Phòng Việtcộng, thượng tướng Nguyễn Khắc Nghiên, Tổng Tham Mưu quân đội, thứ trưởng QP đột nhiên qua đời vào ngày 13/11/2010, ở tuổi 59. Tướng Nghiên từng giữ vai trò ‘đối ngoại an ninh’. Theo BBC, tướng Nghiên “từng phát biểu, có vẻ thân tướng Giáp”. Nhớ lại, hồi năm 1986, hai tướng giữ chức Tổng Tham Mưu Trưởng quân đội là Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn cũng theo nhau từ trần đột ngột trong cùng năm đó, dẫn tới việc tướng Đoàn Khuê, rồi Lê Đức Anh nắm trọn quân đội. Buộc dư luận phải hiểu đang có biến cố đặc biệt nào đó đã diễn ra trong nội bộ quân đội. Lẽ đương nhiên một viên Tổng Tham Mưu quân đội, người trực tiếp điều hành quân lực qua đời, dù là ở tình huống nào thì cũng phải có người khác lên thay. Xem ra quyền lực đang được tập trung trong tay tướng Phùng Quang Thanh, người chỉ đạo cuộc diễn tập trận chiến trên đầu Bộ Chính Trị ở ngay thủ đô Hànội.
Dư luận chưa quên, biến cố Thái Bình trước đại hội đảng kỳ VIII năm 1997, công an bất lực, quân đội được viện cầu tới thu dọn đấu trường, tạo thế cho tướng Lê Khả Phiêu lên nắm chức Tổng Bí Thư, nhưng rồi chỉ một khóa, Bắckinh đã xuống tay hạ bệ Phiêu, vì họ biết rõ, Phiêu đã đi ngầm với Mỹ để Việtnam được hưởng quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn- PNTR trước Tầu. Tuy Lê Khả Phiêu đã chịu khuất phục Bắckinh không dám ký với Mỹ trước quan thầy. Nhưng Tầu vẫn chẳng tha, dùng 3 viên cố vấn ‘tối om’ là Đỗ Muời, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt hợp tác đánh Phiêu. Nhưng người quyết định cuối cùng hẫt cẳng Lê Khả Phiêu lại là tướng Phạm Văn Trà bộ trưởng Quốc Phòng.
Xem vậy, chuyến này, dù Phùng Quanh Thanh chưa đủ sức vận dụng quân đội làm hậu thuẫn để ngồi vào chức Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước, để hợp nhất Đảng và Nhà Nước vào làm một, chấm dứt 2 hệ thống Đảng Lãnh Đạo, Nhà Nước Quản Lý để biến Đảng Cộng Sản Độc Tài Toàn Trị Vô Trách Nhiệm, thành Chính Đảng Cầm Quyền, chịu sự chế tài trước Luật Pháp Quốc Gia, như ở thế giới hiện nay, thì Phùng Quang Thanh cũng đang có tư thế nắm được quyền bình định nội bộ đảng. Nếu Việtcộng vẩn duy trì chế độ Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý với thứ “Tam Đầu Chế”: Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng như hiện nay, hay là “Ngũ Đầu Chế” để giàn hòa cuộc tranh giành đang diễn ra, mà Nguyễn Phú Trọng làm tổng bí thư. Nguyễn Tấn Dũng làm chủ tịch nước, Trương Tấn Sang làm thủ tướng, Hồ Đức Việt thường trực bí thư, Phạm Quang Nghị chủ tịch Quốc Hội. Hoặc là thay đổi vị trí giữa năm người này với nhau thì đó là thảm hoạ cho đất nước.
Vì dù Trungcộng không còn đủ tư thế trực tiếp ra lệnh cho lãnh đạo Việtcộng, như từng ra lệnh cho Nông Đức Mạnh và bè lũ nữa. Nhưng với một bày lãnh đạo vừa tham lam, vừa thiển cận, vừa dốt nát. Hèn yếu trước ngoại địch, mà tàn nhẫn với đồng bào như: Nguyễn Phú Trọng chỉ có tầm nhìn lạc hậu Mác-Lê-Hồ. Nguyễn Tấn Dũng chỉ có khả năng ‘hoạt đầu’ che chắn. Trương Tấn Sang thì thủ đoạn vặt vãnh. Hồ Đức Việt và Phạm Quang Nghị chỉ là loại theo xuôi. Không có ai đủ tầm vóc lãnh tụ để lèo lái con thuyền Việtnam trước cơn sóng dữ của thời thế. Không có người đại chí lo cho Dân, cho Nước để đảm nhận vai trò chính quyền chuyển tiếp, bằng những công trình Dân Chủ Hoá Chế Độ. Tự Do Hoá Xã Hội, Tư Hứu Hóa Ruộng Đất…nhằm khơi dậy tiềm năng Văn Hóa Dân Tộc trong toàn dân, để Quốc Gia Chủ Động gia nhập tiến trình Toàn Cầu Hoá kinh tế và Dân Chủ Hóa toàn cầu. Trungcộng chỉ mong có thế, để Việtnam vĩnh viễn là một nước lạc hậu, nghèo nàn nằm sát hông Trungcộng. Nếu Việt nam vẫn ở trong tình trạng nêu trên, thì dù Hoakỳ và thế giới có đổ tiền của, năng lực vực dậy Việtnam, để hy vọng thành những Con Rồng Châu Á thì cũng hoài công, vì bản chất của Việtcộng trước sau gì cũng chỉ là Loài Dun. Đã đến lúc toàn dân, toàn quân phải lên tiếng khẳng định, mình không phải đồng loại với Việtcộng.
* Little Saigon ngày 23/11/2011.
0 Responses to LÚC VIỆT CỘNG TRANH NHAU CHỨC QUYỀN QUÂN ĐỘI NẮM VỊ THẾ QUYẾT ĐỊNH