Lý Đại Nguyên
Chỉ còn mấy ngày phù du là tới lúc cử tri Hoakỳ đến phòng phiếu để chọn 1 trong 2 liên danh Cộng Hòa McCain-Palin hoặc Dân Chủ Obama-Biden vào vị trí lãnh đạo quốc gia mình. Cuộc bầu cử diễn ra giữa thời điểm nước Mỹ và toàn thế giới rơi vào cảnh khủng hoảng tài chánh. Nên những vấn đề như bình ổn Iraq, giá dầu xuống thấp, đáng lẽ là lợi thế của đảng Cộng Hòa đương quyền. Nhưng liên danh Cộng Hòa McCain-Palin không thể lấy đó làm thành tích tranh cử, mà cứ phải cố chứng tỏ mình không là sự tiếp nối với chính sách của tổng thống Cộng Hòa Bush. Bởi thế liên danh Cộng Hòa bỗng trở thành “con vịt què" lẹt đẹt đuổi theo “con ô truy” Dân Chủ. Có lẽ, đảng Cộng Hòa đã giữ ghế Tổng Thống 2 nhiệm kỳ, người dân Mỹ muốn có một không khí mới mẻ hơn. Vì tất cả đều hiểu, dù ông thổng thống của đảng nào lên cầm quyền nước Mỹ, thì những vấn đề trọng đại đều do chính sách lưỡng đảng quyết định. Bởi thế, theo quán tính bầu cử, nếu cử tri chọn vị Tổng Thống của đảng này, thì bỏ phiếu cho Dân Biểu, Nghị Sĩ ở đảng kia, để lưỡng đảng kiểm soát lẫn nhau. Chính vì vậy, mà cử tri Mỹ rất yên tâm lựa chọn, lỡ mà chọn lầm thì đất nước cũng không vì thế mà lâm nguy. 4 năm sau bầu lại, hay 2 năm tới có thể trừng phạt một đảng nào đó ở cuộc bầu cử Quốc Hội giữa nhiệm kỳ. Và cũng vì vậy mà các ứng cử viên tha hồ cao giọng, hứa đủ thứ, đến khi ngồi vào vị trí rồi, cũng đành bó tay, nếu đó không hợp với chính sách lưỡng đảng.
Cái đúng của chính quyền Cộng Hòa Bush có thể lịch sử sẽ hậu xét, nhưng cái sai của chính quyền Cộng Hoà thì phe Dân Chủ nhất định phải tận lực khai thác ngay bây giờ. Điều đáng nói là đảng Dân Chủ đã chọn một nhân vật trẻ tuổi da đen có học, đại diện cho mình ra tranh ghế tổng thống. Việc đề cử này được cả thế giới hoan hô. Nó chứng tỏ, nước Mỹ không còn nạn kỳ thị chủng tộc, đã sẵn sàng chấp nhận một tổng thống da mầu. Lại cũng không phân biệt tôn giáo, khi TNS Obama chọn TNS Biden thuộc Kitô Giáo đứng phó. Vì từ xưa tới nay tổng thống, phó tổng thống Mỹ đều là đàn ông, da trắng, theo đạo Tin Lành, trừ có TT Kennedy theo Kitô Giáo, rồi bị ám sát. Phải nhận rằng nếu cử tri Âu Châu, Á Châu, Phi Châu được bỏ phiếu tồng thống Mỹ vào ngày 04-11 này thì họ nhất định sẽ bầu cho ông Barack Hussein Obama, vì họ có mất gì đâu, nếu có bị mất đó là nước Mỹ tự đánh mất vị thế Siêu Cường Vô Địch, khi mà cử tri Mỹ bầu nên một vị Tổng Thống không còn giữ truyền thống Tự Do Dân Chủ của cha ông mình. Mà bầu cho một ứng viên như Obama có cha là người Kenya, mẹ Mỹ, tuổi thơ ấu sống ở xứ Hồi Giáo Indonesia. Trong cuốn sách Dreams From My Father - Giấc Mơ Từ Cha Tôi của Barack Hussein Obama, ông đưa ra chủ điểm: “Bảo vệ và đưa lại quyền lực cho giới công nhân Hoakỳ… Phân phối lợi tức cho toàn xã hội” . Trong cuộc vận động tranh cử ông thường xuyên nhắc 2 chữ “wealth spreading - san bằng tài sản”. Đúng là ngôn ngữ mỵ dân của thứ Xã Hội Chủ Nghiã chết tiệt, mà bọn Mancộng Hànội vẫn còn quen dùng.
Trong một ngày đã có 610 Email gởi tới phản đối chủ trương nguy hiểm của Obama, rằng: “Anh không thể nào giúp người nghèo bằng cách tiêu diệt người giầu… Anh cũng không thể làm cho kẻ yếu được mạnh bằng cách tiêu diệt kẻ mạnh đi”. Rõ ràng, đây là một giấc mơ hoang tưởng của Obama. Nó còn hoang tưởng hơn cả các ông tổ cộng sản mơ về một Thế Giới Đại Đồng không giai cấp, rồi tự mâu thuẫn với lý tưởng của chính mình vừa tuyên xưng, là dùng Giai Câp Đấu Tranh để diệt Tư Bản, xây dựng chính quyền của Giai Cấp Vô Sản độc đảng, độc tài, toàn trị xã hội. Vì hoang tưởng và mâu thuẫn giữa lý tưởng và hành động, nên Thế Giới Cộng Sản đã bị xụp đổ trước sức phát triển của Thế Giới Tư Bản thực tế, thực dụng. Chính hệ thống Văn Hóa, Xã Hội, Chính Trị, Kinh Tế, Quân Lực hùng mạnh của nước Tư Bản Dân Chủ Hoa Kỳ đã lãnh đạo Thế Giới Tự Do đánh tan Thế Giới Hoang Tưởng Cộng Sản. Thế mà nay, đảng Dân Chủ, nhiều người có học và truyền thống Mỹ lại nhắm mắt ủng hộ cho Barack Hussein Obama thực hiện chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa hoang tưởng đó ngay tại Hoa Kỳ này mới lạ.
Nếu cứ tin vào những cuộc thăm dò và bình luận của các cơ quan truyền thông Mỹ hiện nay, thì chức Tổng Thống Mỹ hầu như sắp lọt vào tay TNS Obama. Như vậy với chức năng tổng thống liệu Obama có thực hiện nổi giấc mơ xã hội chủ nghĩa hoang tưởng để phá vỡ hệ thống Chính Trị Dân Chủ, Xã Hội Tự Do, Kinh Tế Thị Trường Tư Bản Năng Động Mở Rộng của Mỹ được không? Chắc là không. Nhưng nó vẫn có khả năng gây ra sự rối loạn nhất định trong niềm tin và sinh hoạt khắp mặt, góp với cuộc khủng hoảng tài chánh của Mỹ và toàn cầu, làm cho Mỹ mất dần tư thế lãnh đạo thế giới. Đây chính là mối lo của những người hiểu biết trong đại khối dân tộc Mỹ. Ứng viên Cộng Hoà John McCain qua kinh nghiệm của tù binh trong cuộc chiến Việtnam, ông nói:
Trong khi đó đại tướng Colin Powell, cựu Ngoại Trưởng nhiệm kỳ đầu của Tổng Thống George W. Bush, đàng viên cỡ lớn của đảng Cộng Hòa, bạn thân với TNS John McCain. Phát biểu trong một cuộc phỏng vấn được truyền hình khắp nước, đã tuyên bố ủng hộ ứng viên tổng thống của đảng Dân Chủ Barack Obama. Ông nói: “Ông Obama đạt tiêu chuẩn để trở thành một Tổng Thống thành công”. Và “…lấy làm thất vọng về chiều hướng không tích cực của chiến dịch vận động của ông McCain, và về quyết định của ông McCain chọn bà Sarah Palin ra đứng chung liên danh với ông”. Luật pháp Mỹ cấm kỳ thị chủng tộc, nên người tự trọng và tôn trọng luật pháp hết sức tránh động tới vùng nhậy cảm này. Nhưng với một người từng được đảng Cộng Hòa coi trọng, nắm vững đường lối chính sách Lưỡng Đảng của nước Mỹ như tướng Powell, chỉ vì vấn đề nhỏ nhặt, không ủng hộ cho gà nhà, mà lại chọn người cùng màu da để ủng hộ, thì trách làm sao tuyệt đại cử tri da trắng của cả Cộng Hòa lẫn Dân Chủ không bầu cho liên danh cùng mầu da với mình. Ông Obama được cử tri nhiều nước Âu, Á, Phi, vì cảm tình, vì quyền lợi hết mình muốn bầu cho ông. Không lẽ cử tri Mỹ lại không vì tình cảm, quyền lợi của nước mình để bầu cho ông McCain hay sao? Ông McCain cho đến phút chót vẫn tin là mình sẽ thắng. Nếu cuộc bầu cử ngày 04-11-2008 này ông John McCain thắng, tức là ngựa về ngược. Âu đó cũng do Tinh Thần Ái Quốc Truyền Thống của người Hoakỳ chiến thắng đấy mà thôi!
Little Saigon ngày 28-10-2008.
Chỉ còn mấy ngày phù du là tới lúc cử tri Hoakỳ đến phòng phiếu để chọn 1 trong 2 liên danh Cộng Hòa McCain-Palin hoặc Dân Chủ Obama-Biden vào vị trí lãnh đạo quốc gia mình. Cuộc bầu cử diễn ra giữa thời điểm nước Mỹ và toàn thế giới rơi vào cảnh khủng hoảng tài chánh. Nên những vấn đề như bình ổn Iraq, giá dầu xuống thấp, đáng lẽ là lợi thế của đảng Cộng Hòa đương quyền. Nhưng liên danh Cộng Hòa McCain-Palin không thể lấy đó làm thành tích tranh cử, mà cứ phải cố chứng tỏ mình không là sự tiếp nối với chính sách của tổng thống Cộng Hòa Bush. Bởi thế liên danh Cộng Hòa bỗng trở thành “con vịt què" lẹt đẹt đuổi theo “con ô truy” Dân Chủ. Có lẽ, đảng Cộng Hòa đã giữ ghế Tổng Thống 2 nhiệm kỳ, người dân Mỹ muốn có một không khí mới mẻ hơn. Vì tất cả đều hiểu, dù ông thổng thống của đảng nào lên cầm quyền nước Mỹ, thì những vấn đề trọng đại đều do chính sách lưỡng đảng quyết định. Bởi thế, theo quán tính bầu cử, nếu cử tri chọn vị Tổng Thống của đảng này, thì bỏ phiếu cho Dân Biểu, Nghị Sĩ ở đảng kia, để lưỡng đảng kiểm soát lẫn nhau. Chính vì vậy, mà cử tri Mỹ rất yên tâm lựa chọn, lỡ mà chọn lầm thì đất nước cũng không vì thế mà lâm nguy. 4 năm sau bầu lại, hay 2 năm tới có thể trừng phạt một đảng nào đó ở cuộc bầu cử Quốc Hội giữa nhiệm kỳ. Và cũng vì vậy mà các ứng cử viên tha hồ cao giọng, hứa đủ thứ, đến khi ngồi vào vị trí rồi, cũng đành bó tay, nếu đó không hợp với chính sách lưỡng đảng.
Cái đúng của chính quyền Cộng Hòa Bush có thể lịch sử sẽ hậu xét, nhưng cái sai của chính quyền Cộng Hoà thì phe Dân Chủ nhất định phải tận lực khai thác ngay bây giờ. Điều đáng nói là đảng Dân Chủ đã chọn một nhân vật trẻ tuổi da đen có học, đại diện cho mình ra tranh ghế tổng thống. Việc đề cử này được cả thế giới hoan hô. Nó chứng tỏ, nước Mỹ không còn nạn kỳ thị chủng tộc, đã sẵn sàng chấp nhận một tổng thống da mầu. Lại cũng không phân biệt tôn giáo, khi TNS Obama chọn TNS Biden thuộc Kitô Giáo đứng phó. Vì từ xưa tới nay tổng thống, phó tổng thống Mỹ đều là đàn ông, da trắng, theo đạo Tin Lành, trừ có TT Kennedy theo Kitô Giáo, rồi bị ám sát. Phải nhận rằng nếu cử tri Âu Châu, Á Châu, Phi Châu được bỏ phiếu tồng thống Mỹ vào ngày 04-11 này thì họ nhất định sẽ bầu cho ông Barack Hussein Obama, vì họ có mất gì đâu, nếu có bị mất đó là nước Mỹ tự đánh mất vị thế Siêu Cường Vô Địch, khi mà cử tri Mỹ bầu nên một vị Tổng Thống không còn giữ truyền thống Tự Do Dân Chủ của cha ông mình. Mà bầu cho một ứng viên như Obama có cha là người Kenya, mẹ Mỹ, tuổi thơ ấu sống ở xứ Hồi Giáo Indonesia. Trong cuốn sách Dreams From My Father - Giấc Mơ Từ Cha Tôi của Barack Hussein Obama, ông đưa ra chủ điểm: “Bảo vệ và đưa lại quyền lực cho giới công nhân Hoakỳ… Phân phối lợi tức cho toàn xã hội” . Trong cuộc vận động tranh cử ông thường xuyên nhắc 2 chữ “wealth spreading - san bằng tài sản”. Đúng là ngôn ngữ mỵ dân của thứ Xã Hội Chủ Nghiã chết tiệt, mà bọn Mancộng Hànội vẫn còn quen dùng.
Trong một ngày đã có 610 Email gởi tới phản đối chủ trương nguy hiểm của Obama, rằng: “Anh không thể nào giúp người nghèo bằng cách tiêu diệt người giầu… Anh cũng không thể làm cho kẻ yếu được mạnh bằng cách tiêu diệt kẻ mạnh đi”. Rõ ràng, đây là một giấc mơ hoang tưởng của Obama. Nó còn hoang tưởng hơn cả các ông tổ cộng sản mơ về một Thế Giới Đại Đồng không giai cấp, rồi tự mâu thuẫn với lý tưởng của chính mình vừa tuyên xưng, là dùng Giai Câp Đấu Tranh để diệt Tư Bản, xây dựng chính quyền của Giai Cấp Vô Sản độc đảng, độc tài, toàn trị xã hội. Vì hoang tưởng và mâu thuẫn giữa lý tưởng và hành động, nên Thế Giới Cộng Sản đã bị xụp đổ trước sức phát triển của Thế Giới Tư Bản thực tế, thực dụng. Chính hệ thống Văn Hóa, Xã Hội, Chính Trị, Kinh Tế, Quân Lực hùng mạnh của nước Tư Bản Dân Chủ Hoa Kỳ đã lãnh đạo Thế Giới Tự Do đánh tan Thế Giới Hoang Tưởng Cộng Sản. Thế mà nay, đảng Dân Chủ, nhiều người có học và truyền thống Mỹ lại nhắm mắt ủng hộ cho Barack Hussein Obama thực hiện chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa hoang tưởng đó ngay tại Hoa Kỳ này mới lạ.
Nếu cứ tin vào những cuộc thăm dò và bình luận của các cơ quan truyền thông Mỹ hiện nay, thì chức Tổng Thống Mỹ hầu như sắp lọt vào tay TNS Obama. Như vậy với chức năng tổng thống liệu Obama có thực hiện nổi giấc mơ xã hội chủ nghĩa hoang tưởng để phá vỡ hệ thống Chính Trị Dân Chủ, Xã Hội Tự Do, Kinh Tế Thị Trường Tư Bản Năng Động Mở Rộng của Mỹ được không? Chắc là không. Nhưng nó vẫn có khả năng gây ra sự rối loạn nhất định trong niềm tin và sinh hoạt khắp mặt, góp với cuộc khủng hoảng tài chánh của Mỹ và toàn cầu, làm cho Mỹ mất dần tư thế lãnh đạo thế giới. Đây chính là mối lo của những người hiểu biết trong đại khối dân tộc Mỹ. Ứng viên Cộng Hoà John McCain qua kinh nghiệm của tù binh trong cuộc chiến Việtnam, ông nói:
“Tôi thấu hiểu cái cảm giác sợ hãi. Nó chính là kẻ trộm trong bóng tối rình lấy đi sức mạnh của chúng ta. Tôi thấu hiểu tâm trạng của nỗi tuyệt vọng. Nó chính là kẻ thù phá huỷ ý chí của chúng ta. Tôi từng trải qua những kinh nghiệm đó trước đây. Tôi sẽ không bao giờ để cho chúng có cơ hội xuất hiện trở lại. Tôi là người Mỹ và tôi chọn con đường kiên quyết đấu tranh”. Đây dù là kinh nghiệm bản thân của ông McCain trong khi bị tù, nhưng nếu nước Mỹ mà bị rơi vào cảnh tan nát thì cảm giác sợ hãi nơi mọi người biết sao mà kể.
Trong khi đó đại tướng Colin Powell, cựu Ngoại Trưởng nhiệm kỳ đầu của Tổng Thống George W. Bush, đàng viên cỡ lớn của đảng Cộng Hòa, bạn thân với TNS John McCain. Phát biểu trong một cuộc phỏng vấn được truyền hình khắp nước, đã tuyên bố ủng hộ ứng viên tổng thống của đảng Dân Chủ Barack Obama. Ông nói: “Ông Obama đạt tiêu chuẩn để trở thành một Tổng Thống thành công”. Và “…lấy làm thất vọng về chiều hướng không tích cực của chiến dịch vận động của ông McCain, và về quyết định của ông McCain chọn bà Sarah Palin ra đứng chung liên danh với ông”. Luật pháp Mỹ cấm kỳ thị chủng tộc, nên người tự trọng và tôn trọng luật pháp hết sức tránh động tới vùng nhậy cảm này. Nhưng với một người từng được đảng Cộng Hòa coi trọng, nắm vững đường lối chính sách Lưỡng Đảng của nước Mỹ như tướng Powell, chỉ vì vấn đề nhỏ nhặt, không ủng hộ cho gà nhà, mà lại chọn người cùng màu da để ủng hộ, thì trách làm sao tuyệt đại cử tri da trắng của cả Cộng Hòa lẫn Dân Chủ không bầu cho liên danh cùng mầu da với mình. Ông Obama được cử tri nhiều nước Âu, Á, Phi, vì cảm tình, vì quyền lợi hết mình muốn bầu cho ông. Không lẽ cử tri Mỹ lại không vì tình cảm, quyền lợi của nước mình để bầu cho ông McCain hay sao? Ông McCain cho đến phút chót vẫn tin là mình sẽ thắng. Nếu cuộc bầu cử ngày 04-11-2008 này ông John McCain thắng, tức là ngựa về ngược. Âu đó cũng do Tinh Thần Ái Quốc Truyền Thống của người Hoakỳ chiến thắng đấy mà thôi!
Little Saigon ngày 28-10-2008.
Lý Đại Nguyên
Sau hành vi Công An của chế độ Việtcộng canh gác cho bọn lưu manh côn đồ hành hung các tu sĩ và giáo dân ôn hòa cầu nguyện đòi công lý và sự thật trong vụ tranh chấp đất đai giữa giáo xứ Thái Hà và Nhà Chung với giới đương quyền TP Hànội. Sau khi nắm được lời tuyên bố của TGM Ngô Quang Kiệt trong cuộc họp với Hội Đồng Thành Phố, đại ý rằng: Không đòi lại đất đai và nhiều cơ sở của giáo hội, bị tịch thu, đã đang được dùng vào các việc công ích. Thế là bọn Việtcộng lập tức hô biến các khu đất đang tranh chấp, vốn là nơi du hý và chia chác cho nhau đó, thành 2 công viên của thành phố. Đây rõ ràng là hành động lưu manh “không ăn, đạp đổ” của bọn hạ cấp, chứ đâu phải là việc làm quang minh chính đại của một chính quyền. Điều hèn nữa là chủ trương của TGM Kiệt cũng như Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là đối thoại thẳng thắn với chính quyền, thì nhà cầm quyền Hànội không dám, mà lại cho truyền thông công cụ của đảng công kích thậm tệ TGM Kiệt. Rồi ngày 15-10-08, phó chủ tịch UBND TP Hànội, Nguyễn Thế Thảo, trong cuộc họp với 30 đại diện ngoại giao đã đe dọa:
Khi dư luận quốc tế lên tiếng về việc nhà nước Việtcộng bách hại Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và các giáo hội dân lập, thì họ tìm mọi cách chối quanh, rằng ở Việtnam không có bách hại tôn giáo. Ở Việtnam các giáo hội đều được tự do. Nay đối với Công Giáo là một giáo hội đang được nhà nước Việtcộng công nhận, mà họ cũng có những hành động vi phạm trắng trợn, và lẩn tránh đối thoại như vậy, thì trước dư luận quốc tế, nhà nước Việtcộng đương nhiên tự thú nhận họ đã đàn áp, ngược đãi tôn giáo thật. Ngoài vấn đề Tự Do Tôn Giáo, vấn đề Tự Do Ngôn Luận hiện nay đang được dư luận quốc tế đặc biệt quan tâm. Với vụ án tham nhũng PMU18 có tầm mức quốc tế. Liên hệ đến Bộ Giao Thông Vận Tải, khiến một bộ trưởng phải mất chức, thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, tay chân của TBT Nông Đức Mạnh bị bắt từ tháng 04/06 đến ngày 25-03-2008, được nhìn nhận là vô tội và ra khỏi tù. Lập tức những người có công phanh phui vụ tham nhũng lớn này bị trả thù. Ngày 12-05-2008, Nhà báo Nguyễn Việt Chiến của tờ Thanh Niên và nhà báo Nguyễn Văn Hải của tờ Tuổi Trẻ bị bắt giam. Cựu thiếu tướng Phạm Xuân Quắc và thượng tá Đinh Văn Huynh cầm đầu điều tra vụ PMU 18 bị cơ quan an ninh bộ công an khởi tố về tội lợi dụng chức quyền trong khi thi hành công vụ.
Sáng 15-10-2008, tòa án Nhân Dân thành phố Hànội phán quyết, NB Nguyễn Việt Chiến, không nhận tội, bị án 2 năm tù giam. NB Nguyễn Văn Hải nhận tội, bị án 2 năm cải tạo không giam giữ. Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc bị cảnh cáo. Thượng tá Đinh Văn Huynh bị án 1 năm tù giam về tội làm lộ công tác. Trước đó Ban Tuyên Giáo Trung Ương cộng đảng với sự có mặt của trưởng ban Tô Huy Rứa đã họp với nhiều tờ báo để đề ra định hướng tường thuật vụ xử án. Trung tướng Việtcộng, Vũ Hải Triều phó tổng cục trưởng Tổng Cục An Ninh nói:
Nếu còn dùng chữ “Việt” thì chỉ xấu hổ thêm cho Việtnam mà thôi. Vì cho dù đó là nhà cầm quyền Việtcộng chuyên môn dối trá và khủng bố, cũng không đến nỗi đốn mạt phải dùng tới bọn côn đồ lưu manh, hoặc bọn Công An của nhà nước đội lốt lưu manh côn đồ để thường xuyên hành hung những người dân oan trước nay, và đánh đập những giáo dân, tu sĩ chỉ hiền lành cầu nguyện như vậy. Cũng không công khai trắng trợn tùy tiện trước dư luận quốc tế bẻ quẹo luật pháp, biến kẻ có tội thành vô tội, kẻ vô tội thành có tội, nhằm bao che cho bọn tham nhũng, mà không một nghị quyết nào của cộng đảng không đặt việc chống tham nhũng lên hàng đầu. Bọn Cộng không xứng đáng dùng tên Việt đứng trước, vì chúng không còn là người Việtnam. Chúng đang theo lệnh quan thầy Tầucộng, để nhân Thị Trường Tài Chánh Thế Giới rối loạn, nước Mỹ đến gần ngày bầu cử Tổng Thống, hết gọi Nông Đức Mạnh, đến Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh để ra lệnh. Nay buộc Nguyễn Tấn Dũng sang Tầu để ký vào những văn bản dâng đất, hiến biển, nhường đảo Hoàng Sa, Trường Sa và những quyền lợi kinh tế trọng yếu của Việtnam cho chúng. Thử hỏi bọn cộng sản Nông Đức Mạnh còn có thề gọi là Việtcộng được nữa hay không? Đề nghị nên gọi bọn họ là Mancộng tay sai Tầucộng, thay cho Việtcộng.
Little Saigon ngày 21-10-2008.
Sau hành vi Công An của chế độ Việtcộng canh gác cho bọn lưu manh côn đồ hành hung các tu sĩ và giáo dân ôn hòa cầu nguyện đòi công lý và sự thật trong vụ tranh chấp đất đai giữa giáo xứ Thái Hà và Nhà Chung với giới đương quyền TP Hànội. Sau khi nắm được lời tuyên bố của TGM Ngô Quang Kiệt trong cuộc họp với Hội Đồng Thành Phố, đại ý rằng: Không đòi lại đất đai và nhiều cơ sở của giáo hội, bị tịch thu, đã đang được dùng vào các việc công ích. Thế là bọn Việtcộng lập tức hô biến các khu đất đang tranh chấp, vốn là nơi du hý và chia chác cho nhau đó, thành 2 công viên của thành phố. Đây rõ ràng là hành động lưu manh “không ăn, đạp đổ” của bọn hạ cấp, chứ đâu phải là việc làm quang minh chính đại của một chính quyền. Điều hèn nữa là chủ trương của TGM Kiệt cũng như Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là đối thoại thẳng thắn với chính quyền, thì nhà cầm quyền Hànội không dám, mà lại cho truyền thông công cụ của đảng công kích thậm tệ TGM Kiệt. Rồi ngày 15-10-08, phó chủ tịch UBND TP Hànội, Nguyễn Thế Thảo, trong cuộc họp với 30 đại diện ngoại giao đã đe dọa:
“sẽ đề nghị thuyên chuyển ông Ngô Quang Kiệt ra khỏi giáo phận Hànội”… “vì ông Ngô Quang Kiệt đã không còn đủ uy tín và tư cách để thực hiện chức trách như trước đây”.Nói về uy tín và tư cách thì trong hàng ngũ Giám Mục Việt Nam, TGM Ngô Quang Kiệt là nhân vật hiện nay là ngôi sao sáng, không riêng gì trong việc lãnh đạo giáo dân của Tổng Giáo Phận Hànội, mà còn là lực cuốn hút đối với toàn thể giáo dân Việtnam trong và ngoài nước, được dư luận toàn dân và toàn thế giới coi trọng. Vì chính Ngài đã làm rạng danh Giáo Hội Công Giáo Việt Nam khi khẳng định: “Tự Do Tôn Giáo là Quyền, chứ không phải là cái ân huệ xin cho”. Tức là chính thức tỏ thái độ không nhìn nhận thứ Pháp Lệnh Tín Ngưỡng Tôn Giáo “xin cho” của nhà nước Việtcộng. Như vậy uy tín và tư cách của TGM Ngô Quang Kiệt đối với quốc dân và quốc tế đang lên cao. Nhưng đối với nhà nước Việtcông thì chẳng ưa chút nào, nên đang tìm mọi cách để đẩy Ngài ra khỏi thủ đô. Việc TGM Kiệt có bị chính thức đẩy khỏi Hànội hay không? Trách nhiệm đó thuộc về Tòa Thánh Vatican. Vì nếu đơn phương Việtcộng dùng sức mạnh đuổi Ngài Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hànội, mà không được sự chấp thuận của Giáo Hoàng thì về chức năng Hội Thánh, dù ở đâu, hoặc ở trong tù thì Ngài Ngô Quang Kiệt vẫn đương nhiên là Tổng Giám Mục thành Hànội.
Khi dư luận quốc tế lên tiếng về việc nhà nước Việtcộng bách hại Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và các giáo hội dân lập, thì họ tìm mọi cách chối quanh, rằng ở Việtnam không có bách hại tôn giáo. Ở Việtnam các giáo hội đều được tự do. Nay đối với Công Giáo là một giáo hội đang được nhà nước Việtcộng công nhận, mà họ cũng có những hành động vi phạm trắng trợn, và lẩn tránh đối thoại như vậy, thì trước dư luận quốc tế, nhà nước Việtcộng đương nhiên tự thú nhận họ đã đàn áp, ngược đãi tôn giáo thật. Ngoài vấn đề Tự Do Tôn Giáo, vấn đề Tự Do Ngôn Luận hiện nay đang được dư luận quốc tế đặc biệt quan tâm. Với vụ án tham nhũng PMU18 có tầm mức quốc tế. Liên hệ đến Bộ Giao Thông Vận Tải, khiến một bộ trưởng phải mất chức, thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, tay chân của TBT Nông Đức Mạnh bị bắt từ tháng 04/06 đến ngày 25-03-2008, được nhìn nhận là vô tội và ra khỏi tù. Lập tức những người có công phanh phui vụ tham nhũng lớn này bị trả thù. Ngày 12-05-2008, Nhà báo Nguyễn Việt Chiến của tờ Thanh Niên và nhà báo Nguyễn Văn Hải của tờ Tuổi Trẻ bị bắt giam. Cựu thiếu tướng Phạm Xuân Quắc và thượng tá Đinh Văn Huynh cầm đầu điều tra vụ PMU 18 bị cơ quan an ninh bộ công an khởi tố về tội lợi dụng chức quyền trong khi thi hành công vụ.
Sáng 15-10-2008, tòa án Nhân Dân thành phố Hànội phán quyết, NB Nguyễn Việt Chiến, không nhận tội, bị án 2 năm tù giam. NB Nguyễn Văn Hải nhận tội, bị án 2 năm cải tạo không giam giữ. Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc bị cảnh cáo. Thượng tá Đinh Văn Huynh bị án 1 năm tù giam về tội làm lộ công tác. Trước đó Ban Tuyên Giáo Trung Ương cộng đảng với sự có mặt của trưởng ban Tô Huy Rứa đã họp với nhiều tờ báo để đề ra định hướng tường thuật vụ xử án. Trung tướng Việtcộng, Vũ Hải Triều phó tổng cục trưởng Tổng Cục An Ninh nói:
“Lãnh đạo đảng Cộng Sản đã kết luận vụ án PMU18 chỉ là vụ án đánh bạc, cá độ bóng đá, nhưng đã bị đẩy lên thành vụ tham nhũng, gây ra dư luận rất xấu”Tóm lại là Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư Trung Ương Đảng, cầm đầu bởi Nông Đức Mạnh đã trực tiếp can thiệp vào vụ bao che cho tham nhũng PMU18 này. Đài truyền hình Mỹ CNN nói:
“Các cơ quan truyền thông đã từng kêu gọi thả hai nhà báo, và cho rằng, việc bắt họ sẽ chỉ làm nản chí việc đưa tin chống tham nhũng”Báo The Guardian của Anh nhắc đến chi tiết các tờ báo ở Việtnam đã từng đồng loạt lên án việc bắt giữ 2 phóng viên, nhưng
“chính quyền nhanh chóng bóp chẹt truyền thông do nhà nước kiểm soát và từ đó rất ít thông tin về họ được công bố”Đến đây thấy rõ được rằng: Cộng Đảng dưới quyền lãnh đạo của Nông Đức Mạnh đã đẩy chế độ Việtcộng xuống tới mức “Man Rợ” trước mặt Thế Giới Thời Đại Toàn Cầu Hóa, để tự nhận lấy cái tên “Man Cộng” cho đúng nghĩa, đúng bản chất của con người và chế độ tồi bại đó.
Nếu còn dùng chữ “Việt” thì chỉ xấu hổ thêm cho Việtnam mà thôi. Vì cho dù đó là nhà cầm quyền Việtcộng chuyên môn dối trá và khủng bố, cũng không đến nỗi đốn mạt phải dùng tới bọn côn đồ lưu manh, hoặc bọn Công An của nhà nước đội lốt lưu manh côn đồ để thường xuyên hành hung những người dân oan trước nay, và đánh đập những giáo dân, tu sĩ chỉ hiền lành cầu nguyện như vậy. Cũng không công khai trắng trợn tùy tiện trước dư luận quốc tế bẻ quẹo luật pháp, biến kẻ có tội thành vô tội, kẻ vô tội thành có tội, nhằm bao che cho bọn tham nhũng, mà không một nghị quyết nào của cộng đảng không đặt việc chống tham nhũng lên hàng đầu. Bọn Cộng không xứng đáng dùng tên Việt đứng trước, vì chúng không còn là người Việtnam. Chúng đang theo lệnh quan thầy Tầucộng, để nhân Thị Trường Tài Chánh Thế Giới rối loạn, nước Mỹ đến gần ngày bầu cử Tổng Thống, hết gọi Nông Đức Mạnh, đến Nguyễn Phú Trọng sang Bắc Kinh để ra lệnh. Nay buộc Nguyễn Tấn Dũng sang Tầu để ký vào những văn bản dâng đất, hiến biển, nhường đảo Hoàng Sa, Trường Sa và những quyền lợi kinh tế trọng yếu của Việtnam cho chúng. Thử hỏi bọn cộng sản Nông Đức Mạnh còn có thề gọi là Việtcộng được nữa hay không? Đề nghị nên gọi bọn họ là Mancộng tay sai Tầucộng, thay cho Việtcộng.
Little Saigon ngày 21-10-2008.