-Lý Đại Nguyên-

Từ ngày Việtnam chính thức bước vào sinh hoạt mở rộng trên trường quốc tế, thì cái chế độ “nửa dơi, nửa chuột” Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý của Việtcộng tỏ ra quá lạc lõng, làm khó cho các nước Dân Chủ, nhưng lại là một ưu thế đối với Trungcộng. Chính phủ ở các nước Dân Chủ khi giao tiếp với Việtcộng thì chỉ có thể giao tiếp, cũng như ký kết các văn bản pháp lý với Chính Phủ quản lý nắm vai trò thừa hành, chứ không trực tiếp ký với Người Lãnh Đạo đảng là tổng bí thư, vì lãnh tụ đảng Việtcộng trong công pháp quốc tế không phải là người đại diện hợp pháp của quốc gia, mặc dù Hiến Pháp Việt Cộng ở Điều 4 đã tiếm quyền Quốc Dân, để quy định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộngsản đối với Nhà Nước, nhưng Hiến Pháp và Luật Pháp của Việtcộng lại không quy định Tổng Bí Thư là Nguyên Thủ Qưốc Gia, có quyền lãnh đạo Nhà Nước. Thế nên những văn bản mà các nước Dân Chủ ký với Việtcộng, hay chính phủ Việtcộng ký vào các Công Ước Quốc Tế thường bị Việtcộng không nghiêm chỉnh thi hành. Bởi vì thường bị lãnh đạo đảng lật lọng, xếp xó. Chỉ trừ Trungcộng khi nắm đầu được Tổng Bí Thư Việtcộng rồi thì toàn đảng, chính phủ, quân đội, công an đều phải răm rắp tuân hành. Chính vì thế Việtnam mới từ từ rơi vào vòng nô lệ cho Trungcộng.
Sau ngày Liênxô sụp đổ, hệ thống Cộngsản Quốctế tan rã, sinh hoạt trên chính trường quốc tế mở rộng, sự giao hảo giữa các nước không phân biệt chế độ chính trị nữa, thì Trungcộng đã rút kinh nghiệm bang giao quốc tế, biết chủ động hợp pháp hóa vị thế của Tổng Bí Thư, bằng cách cho kiêm chức Chủ Tịch Nước, kể từ thời Giang Trạch Dân. Họ Giang đã tự xây dựng vị trí lãnh tụ của mình với chủ thuyết “Tam Cá Đại Biểu”. Đến Hồ Cẩm Đào thì đưa ra chủ thuyết “Xã Hội Hài Hòa”. Rồi đảng tiếp tục tạo ra người thừa kế. Loại bỏ chế độ “song trùng” quy về một mối đảng và chính phủ trở thành một, để độc quyền thống trị Quốc Dân và chủ động bang giao Quốc Tế. Mặc dù Việtcộng là học trò trung thành của Trungcộng, nhưng Trungcộng vẫn không để cho Việtcộng tập trung quyền lực giữa đảng và chính phủ, vẫn duy trì chế độ ‘song trùng’ bất lực tại Việtnam, để cho Việtcộng không thể chủ động có thực quyền điều hành đất nước, phát triển kinh tế, ngang hàng, hay qua mặt Trungcộng trên trường quốc tế.
Chế độ ‘song trùng’ trì trệ Việtcộng không những là gánh nặng cho ngân sách quốc gia, phải nuôi 2 hệ thống đảng và chính phủ song hành, còn tạo ra một hệ thống thực quyền mà vô trách nhiệm, tùy tiện tham ô, đứng trên luật pháp, tạo ra luật pháp, thi hành luật pháp, khống chế luật pháp, mà không bị bất cứ thế lực nào chế tài, kể cả công luận. Vì Việtnam hiện nay chỉ có một đảng Việtcộng độc quyền lãnh đạo cả Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, báo chí, truyền thanh, truyền hình đều nằm trong tay đảng Việtcộng. Đảng lại còn muốn kiểm soát luôn thông tin trên mạng nữa. Đối với Quốc Dân thì đảng Việtcộng hiện nay đã là độc tài toàn trị. Nhưng dù sao cũng tự giới hạn bằng chế độ ‘song trùng’ lưỡng đầu của chính họ. Nội trị tuy tha hồ tùy tiện thao túng chính quyền, luật pháp, kinh tế… Khiến cho chức Thủ Tướng coi về quản lý hành chánh trở thành bù nhìn, không có quyền truất nhiệm viên chức dưới quyền, quyền đó thuộc về tổ chức đảng. Chính vì vậy, mặc dù Nguyễn Tấn Dũng hiện nay là chủ tịch chỉ đạo Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng Quốc Gia, mà không dám động đến lông chân của bọn tham nhũng gộc. Trong đó lẽ cố nhiên có cả đương sự nữa. Nhưng đối với quốc tế thì vị thế của đảng  không được coi trọng, hoặc cố ý không coi trọng để nâng vai trò đối tác của chính phủ lên ngang tầm với quốc tế.
Đó là lý do khiến Trung Ương Đảng Việtcộng đưa ra chủ trương:  Bí Thư kiêm Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân các cấp. Để nhất thể hóa chức danh Bí Thư và Chủ Tịch, nhằm làm bộ máy cai trị gọn nhẹ, việc điều hành nhanh chóng, kịp thời không bị, chồng chéo, ách tắc. Như vậy, không biết trong kỳ Đại Hội XI này, đảng Việtcộng có dám chơi ngang tầm với quan thầy Bắckinh là để Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước hay không? Hay vẫn chọn một viên Tổng Bí Thư bù nhìn kiểu Nông Đức Mạnh, một Chủ Tịch Nước đần độn như Nguyễn Minh Triết, một Thủ Tướng luồn lọt như Nguyễn Tấn Dũng, để cho 15 ủy viên Bộ Chính Trị thành ‘cá mè một lứa’. Rồi mọi quyết định quan trọng đến vận mệnh dân tộc đều do quan thầy Bắckinh chỉ đạo? Chế độ Việtcộng hiện nay tiếng là: “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Nhưng cộng hòa của thứ xã hội chủ nghĩa chết tiệt đó, không phải là thề chế Cộng Hòa Phổ Cập Toàn Dân, trong đó mọi công dân đều có quyền trực tiếp phổ thông đầu phiếu, bầu lên những nhà lãnh đạo chính quyền của mình, mà Việtcộng chỉ áp dụng quy chế “đảng cử, dân bầu” ra Quốc Hội, và Hội Đồng Nhân Dân các cấp bù nhìn của đảng. Thế nên việc đảng chọn Tổng Bí Thư rồi đưa sang Quốc Hội bầu vào chức Chủ Tịch Nước, hoặc đảng bầu Bí Thư, rồi đưa cho Hội Đồng Nhân Dân các cấp thông qua thì quá nhẹ nhàng, không gì trở ngại. 
Nhưng nhiều cựu viên chức cao cấp trong đảng lại muốn đi xa hơn nữa là góp ý “Dân Chủ Hóa đảng”. Một ngày, sau khi kết thúc Hội Nghị lần thứ 12 của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó Ban Tổ Chức Trung Ương, cho đăng bài viết trên ViệtnamNet rằng: “Muốn chọn người tài đức thì không có cách nào khác hơn là thực hiện dân chủ”. “Dân chủ không áp đặt, không cảm tình thiên vị và không cố chấp là những điều đảng phải làm, nếu muốn có cán bộ tốt cho Đại Hội lần thứ XI”. Ông Hương cũng đưa ra đề nghị: “Nên có một danh sách người có đủ khả năng cho chức vụ Tổng Bí Thư, thay vì chỉ có một người được đề nghị bỏ phiếu thông qua… và không phân biệt vùng miền, từng là một trong những yếu tố quan trọng khi chọn người được cử giữ những vị trí quan trọng ở các kỳ đại hội trước đây”. 
Một đảng gọi là lãnh đạo nhà nước, mà đảng viên không được bình quyền với nhau để ứng cử, bầu cử ra các người lãnh đạo của mình, như từ trước tới nay, thì đảng này chỉ là đảng giặc cướp, không thể gọi là Chính Đảng, hay Đảng Lãnh Đạo được nữa. Vì thế mà những đảng viên tự trọng, còn biết liêm sỉ và giác ngộ được quyền lợi của mình, không những phải đòi Dân Chủ Hóa đảng, mà còn phải có trách nhiệm đòi Dân Chủ Hóa chế độ cho toàn dân nữa mới đúng. Đối với những Người Đấu Tranh cho Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền ở trong và ngoài Việtnam hiện nay, thì tuyệt đối không để bị rơi vào bất cứ một giải pháp nào ở “Giai Đoạn Chuyển Tiếp” này. Vì ngay cả việc “Dân Chủ Hóa Đảng” cũng chỉ là sự Tập Trung Quyền Lực Đảng vào Chính Phủ để thống trị Quốc Dân, nếu Viêtnam chưa có Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Tôn Giáo, Tự Do Chính Đảng, Tự Do Nghiệp Đoàn, để Quốc Dân có thực quyền, thực lực tự làm chủ lấy mình, kiểm soát chế độ chính trị và phục hồi chủ quyền đất nước. 

-Lý Đại Nguyên-

Bế mạc hội nghị thứ 12 của Ban Chấp Hành Trung Ương đảng Việtcộng khóa X, ngày 28/03/2010, nhằm hoàn tất các dự thảo văn kiện Đại Hội Đảng XI. Ở đây thấy chỉ toàn là những khẩu hiệu cũ rích, lạc hậu, nhai đi, nhai lại của các lần đại hội trước. Như về việc đề xuất bổ sung, sửa đổi điều lệ đảng, Nông Đức Mạnh tổng bí thư đảng chỉ rõ: 
“phải thấu suốt 3 quan điểm chỉ đạo, trong đó kiên định các nguyên tắc cơ bản về đảng và xây dựng đảng trên cơ sở chủ nghĩa Mác Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh; tiếp tục nghiên cứu, bổ sung, phát triển, thể chế hóa những quan điểm mới có tính nguyên tắc về xây dựng đảng, nhất là quan điểm mới thể hiện trong Cương Lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ qúa độ lên chủ nghĩa xã hội." 
Về việc góp ý kiến với Đại hội XI, Nông Đức Mạnh lớn tiếng khẳng định phải: 
“phát huy dân chủ, trí tuệ trong thảo luận, tập hợp đầy đủ, trung thực ý kiến tham gia của đảng viên…”. 
Nhưng kinh nghiệm trước nay cho biết, những ý kiến thực sự mới mẻ, ích quốc, lợi dân, dân chủ hóa đảng và đất nước, đều đã bị Trung Ương khóa trước, liệng bỏ hết. Về công tác nhân sự, Nông Đức Mạnh cho đây là “vấn đề then chốt của nhiệm vụ xây dựng đảng”.

Theo Mạnh: 
“Để có Ban Chấp Hành Trung Ương mạnh, đòi hỏi công tác nhân sự Đại Hội XI, của đảng phải làm sao đạt được những mục tiêu chung là lựa chọn, giới thiệu và bầu được những người không quan liêu, tham nhũng, lãng phí, có năng lực trí tuệ và tổ chức thực tiễn, có tư duy đổi mới, sáng tạo, dám chiụ trách nhiệm vì lợi ích chung, có năng lực tham gia vào việc hoạch định đường lối, chủ trương, chính sách của đảng, có đủ đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ được giao, đoàn kết, có uy tín trong đảng và nhân dân”.
Nếu đem những tiêu chuẩn mà Nông Đức Mạnh nêu ra trên đây để chọn lựa nhân tài cho Đại Hội XI của đảng, thì đố ai tìm được một mống nào. Vì toàn đảng Việtcộng ngày nay từ trên xuống dưới đều đã quái hóa thành bọn độc quyền, tham nhũng, lưu manh, côn đồ, gian dối, bán nước, vô trách nhiệm vì lợi ích chung. Đặt lợi ích cá nhân trên lợi ích đảng, đặt lợi ích đảng trên lợi ích Quốc Dân. Vì Xã Hội Chủ Nghĩa kiểu Mác-Lênin đã thực sự phá sản, Cái mà Việtcộng gọi là “thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội” này, hiện nay, bọn Việtcộng đang hăm hở ngụp lặn trong đó, nó đúng là “thời kỳ của tư bản man rợ lạc hậu” ở đầu thế kỷ 19. Thế giới ngày nay đã vượt qua thời kỳ mông muội ấy để tiến tới nền Kinh Tế Thị Trường Tự Do Toàn Cầu Hóa, trong chế độ Dân Chủ Hóa Toàn Cầu, ở đó tất cả các Quốc Gia lớn nhỏ đều có quyền Bình Đẳng Chủ Động tích cực tham gia.

Thực ra ở Việtnam không thiếu nhân tài, nhưng một khi họ đã lỡ rơi vào guồng máy Xã Hội Chủ Nghĩa và bị thứ chủ nghĩa phi nhân, phi luân, phi văn hóa, phi dân tộc Mác-Lê-Hồ của cái đảng độc tài, độc ác, toàn trị, tham nhũng, vô trách nhiệm ‘tẩy não’, hèn hóa đi thành những tên nô lệ vô cảm, mất ý chí, mất khả năng sáng tạo, vô liêm sỉ, mà ích kỷ tàn nhẫn, giống như một bầy ‘khỉ độc’,chỉ biết gườm nhau và nghe lệnh trên theo quán tính, không dám trái ý chủ nhân. Mà chủ nhân là lãnh tụ đảng và trên cao là các lãnh tụ của các nước đàn anh trong thế giới cộng sản. Vì thế Việtcộng hết lệ thuộc Liênxô, rồi quay vể làm tay sai cho Tầucộng, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, luôn luôn nuôi ý đồ xâm chiếm Việtnam. Chính vì vậy mà ở Việtnam mới thấy, nhiều cựu Ủy Viên Trung Ương, kể cả cựu Ủy Viên Bộ Chính Trị sau khi hết quyền hành mới có ý kiến, sáng kiến đòi đổi mới triệt để, đòi dân chủ hoá toàn diện, đòi quyền tự chủ dân tộc, đòi quan tâm tới người dân bị đảng đầy đọa, đòi phải đề phòng bọn Bành Trướng Bắckinh. Còn khi đương quyền thì hoàn toàn thụ động. Điều này cũng tốt thôi, dù sao con người rồi ra cũng trở lại “Làm Người”, dù đảng có dùng mọi cách hèn hóa họ, biến họ thành những ‘con khỉ độc’. Đây chính là mối nguy tâm phúc của cộng đảng, vì một khi thế nước, lòng dân đã thay đổi, thì đảng viên Việtcộng dù muốn hay không sẽ phải tự cứu lấy bản thân mình, bằng cách ‘tự diễn biến hòa bình’ thôi.

Trước những hành động lấn lướt, ngang ngược, khinh mạn của Tầucộng, trước những sự nhượng bộ hèn mạt của lãnh đạo Việtcộng khóa X, những đảng viên Việtcộng còn lương tri con người, còn tình tự dân tộc, còn nuối tiếc công lao cha anh của họ đã hy sinh vì độc lập dân tộc, chắc đang điểm mặt những tên Việtgian tay sai Tầucộng. Đang được Tầucộng hà hơi tiếp sức, đánh bóng để đưa vào nắm các ghế quyền lực nhất trong đảng tại kỳ Đaị Hội XI này. Theo điều lệ của đảng thì Tổng Bí Thư phải là một Ủy Viện Bộ Chính Trị khóa trước. Chính vì vậy, mà căn cứ vào hành động làm nô lệ cho Tầucộng của 15 Ủy Viên Bộ Chính Trị, người ta cũng dễ nhận ra. Ngoài Nông Đức Mạnh mãn nhiệm, Nguyễn Phú Trọng 2 nhiệm kỳ BCT và Tô Huy Rứa vừa được đưa vào BCT là 2 con gà sáng gía của Bắckinh. Tuy Nguyễn Chí Vịnh nắm cơ quan Tình Bao Tổng Cục ÌI, thuộc quân đội Việtcộng, là trụ cột của Tầucộng, nhưng chưa được vào Trung Ương, nên chỉ có thể nhằm chiếc ghế Bộ Trưởng Quốc Phòng để làm chỗ dựa cho Tổng Bí Thư mà thôi. Lẽ cố nhiên phía Bắckinh cũng còn có những lá bài bí mật khác mà chưa ai biết.

Tuy không lộ liễu như Bắckinh, nhưng Hoa Thịnh Đốn cũng chẳng quên làm nổi bật vai trò của Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng Việtcộng. Sáng nay 30/03/2010, tại Hànội, đại diện chính phủ Việtcộng là Lê Đình Tiến cùng với Đai Sứ Mỹ tại Hànội, Michael Michalak, đại diện chính phủ Hoakỳ đã ký kết bản ghi nhớ về hợp tác trong lãnh vực năng lượng hạt nhân. Giải tỏa những lo ngại của Hànội liên quan tới vấn đề an toàn và không phổ biến hạt nhân, đồng thời cũng là một trong những điều kiện cần thiết cho phép các công ty Hoakỳ, như Westinghouse Electric Company tham gia vào các dự án năng lượng hạt nhân tại Việtnam. Nhân dịp này Đại Sứ Mỹ tại Hànội, Michael Michalak cho biết, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ tham dự Hội Nghị Thượng Đỉnh về an toàn hạt nhân vào tháng tới tại Washington, do tổng thống Mỹ, Barack Obama chủ trì, có sự hiện diện của tổng thống Nga, Dmitri Medvedev và nhiều nguyên thủ các nước có nguyên tử khác. Thât là nở mày, nở mặt.

Điều này khiến cho mọi người phải nhớ lạì thời kỳ trước Đại Hội IX, phe Mười- Anh- Kiệt đang ra sức hạ bệ Lê Khả Phiêu, thì tổng thống Nga thời đó là Putin đã xuất hiện tại Hànội, tạo cơ hội cho Nông Đức Mạnh quy tụ các cựu sinh viên du học tại Liênxô, nhằm làm hậu thuẫn để có thế cho Mạnh ngồi vào chiếc ghế tổng bí thư bù nhìn của đảng từ ấy đến nay, nhằm thực hiện kế hoạch hòa hoãn giữa Mỹ và Tầu. Liệu chuyến này nước Nga hợp tác với Mỹ có đưa được Nguyễn Tấn Dũng lên chức tổng bí thư thay Nông Đức Mạnh, hay đây chỉ là ‘con cò gỗ nhằm mổ con cò thật’ của Trungcộng, để từ đó một cuộc ‘Diễn Biến Hòa Bình’ thực sự ngoạn mục tại Việtnam sẽ mở ra? Xin hãy chờ xem!

Lý Đại Nguyên

Từ ngày Việtnam chính thức bước vào sinh hoạt mở rộng trên trường quốc tế, thì cái chế độ “nửa dơi, nửa chuột” Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý của Việtcộng tỏ ra quá lạc lõng, làm khó cho các nước Dân Chủ, nhưng lại là một ưu thế đối với Trungcộng. Chính phủ ở các nước Dân Chủ khi giao tiếp với Việtcộng thì chỉ có thể giao tiếp, cũng như ký kết các văn bản pháp lý với Chính Phủ quản lý nắm vai trò thừa hành, chứ không trực tiếp ký với Người Lãnh Đạo đảng là tổng bí thư, vì lãnh tụ đảng Việtcộng trong công pháp quốc tế không phải là người đại diện hợp pháp của quốc gia, mặc dù Hiến Pháp Việt Cộng ở Điều 4 đã tiếm quyền Quốc Dân, để quy định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộngsản đối với Nhà Nước, nhưng Hiến Pháp và Luật Pháp của Việtcộng lại không quy định Tổng Bí Thư là Nguyên Thủ Qưốc Gia, có quyền lãnh đạo Nhà Nước. Thế nên những văn bản mà các nước Dân Chủ ký với Việtcộng, hay chính phủ Việtcộng ký vào các Công Ước Quốc Tế thường bị Việtcộng không nghiêm chỉnh thi hành. Bởi vì thường bị lãnh đạo đảng lật lọng, xếp xó. Chỉ trừ Trungcộng khi nắm đầu được Tổng Bí Thư Việtcộng rồi thì toàn đảng, chính phủ, quân đội, công an đều phải răm rắp tuân hành. Chính vì thế Việtnam mới từ từ rơi vào vòng nô lệ cho Trungcộng.

Sau ngày Liênxô sụp đổ, hệ thống Cộngsản Quốctế tan rã, sinh hoạt trên chính trường quốc tế mở rộng, sự giao hảo giữa các nước không phân biệt chế độ chính trị nữa, thì Trungcộng đã rút kinh nghiệm bang giao quốc tế, biết chủ động hợp pháp hóa vị thế của Tổng Bí Thư, bằng cách cho kiêm chức Chủ Tịch Nước, kể từ thời Giang Trạch Dân. Họ Giang đã tự xây dựng vị trí lãnh tụ của mình với chủ thuyết “Tam Cá Đại Biểu”. Đến Hồ Cẩm Đào thì đưa ra chủ thuyết “Xã Hội Hài Hòa”. Rồi đảng tiếp tục tạo ra người thừa kế. Loại bỏ chế độ “song trùng” quy về một mối đảng và chính phủ trở thành một, để độc quyền thống trị Quốc Dân và chủ động bang giao Quốc Tế. Mặc dù Việtcộng là học trò trung thành của Trungcộng, nhưng Trungcộng vẫn không để cho Việtcộng tập trung quyền lực giữa đảng và chính phủ, vẫn duy trì chế độ ‘song trùng’ bất lực tại Việtnam, để cho Việtcộng không thể chủ động có thực quyền điều hành đất nước, phát triển kinh tế, ngang hàng, hay qua mặt Trungcộng trên trường quốc tế.

Chế độ ‘song trùng’ trì trệ Việtcộng không những là gánh nặng cho ngân sách quốc gia, phải nuôi 2 hệ thống đảng và chính phủ song hành, còn tạo ra một hệ thống thực quyền mà vô trách nhiệm, tùy tiện tham ô, đứng trên luật pháp, tạo ra luật pháp, thi hành luật pháp, khống chế luật pháp, mà không bị bất cứ thế lực nào chế tài, kể cả công luận. Vì Việtnam hiện nay chỉ có một đảng Việtcộng độc quyền lãnh đạo cả Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, báo chí, truyền thanh, truyền hình đều nằm trong tay đảng Việtcộng. Đảng lại còn muốn kiểm soát luôn thông tin trên mạng nữa. Đối với Quốc Dân thì đảng Việtcộng hiện nay đã là độc tài toàn trị. Nhưng dù sao cũng tự giới hạn bằng chế độ ‘song trùng’ lưỡng đầu của chính họ. Nội trị tuy tha hồ tùy tiện thao túng chính quyền, luật pháp, kinh tế… Khiến cho chức Thủ Tướng coi về quản lý hành chánh trở thành bù nhìn, không có quyền truất nhiệm viên chức dưới quyền, quyền đó thuộc về tổ chức đảng. Chính vì vậy, mặc dù Nguyễn Tấn Dũng hiện nay là chủ tịch chỉ đạo Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng Quốc Gia, mà không dám động đến lông chân của bọn tham nhũng gộc. Trong đó lẽ cố nhiên có cả đương sự nữa. Nhưng đối với quốc tế thì vị thế của đảng không được coi trọng, hoặc cố ý không coi trọng để nâng vai trò đối tác của chính phủ lên ngang tầm với quốc tế.

Đó là lý do khiến Trung Ương Đảng Việtcộng đưa ra chủ trương: Bí Thư kiêm Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân các cấp. Để nhất thể hóa chức danh Bí Thư và Chủ Tịch, nhằm làm bộ máy cai trị gọn nhẹ, việc điều hành nhanh chóng, kịp thời không bị, chồng chéo, ách tắc. Như vậy, không biết trong kỳ Đại Hội XI này, đảng Việtcộng có dám chơi ngang tầm với quan thầy Bắckinh là để Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước hay không? Hay vẫn chọn một viên Tổng Bí Thư bù nhìn kiểu Nông Đức Mạnh, một Chủ Tịch Nước đần độn như Nguyễn Minh Triết, một Thủ Tướng luồn lọt như Nguyễn Tấn Dũng, để cho 15 ủy viên Bộ Chính Trị thành ‘cá mè một lứa’. Rồi mọi quyết định quan trọng đến vận mệnh dân tộc đều do quan thầy Bắckinh chỉ đạo? Chế độ Việtcộng hiện nay tiếng là: “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Nhưng cộng hòa của thứ xã hội chủ nghĩa chết tiệt đó, không phải là thề chế Cộng Hòa Phổ Cập Toàn Dân, trong đó mọi công dân đều có quyền trực tiếp phổ thông đầu phiếu, bầu lên những nhà lãnh đạo chính quyền của mình, mà Việtcộng chỉ áp dụng quy chế “đảng cử, dân bầu” ra Quốc Hội, và Hội Đồng Nhân Dân các cấp bù nhìn của đảng. Thế nên việc đảng chọn Tổng Bí Thư rồi đưa sang Quốc Hội bầu vào chức Chủ Tịch Nước, hoặc đảng bầu Bí Thư, rồi đưa cho Hội Đồng Nhân Dân các cấp thông qua thì quá nhẹ nhàng, không gì trở ngại.

Nhưng nhiều cựu viên chức cao cấp trong đảng lại muốn đi xa hơn nữa là góp ý “Dân Chủ Hóa đảng”. Một ngày, sau khi kết thúc Hội Nghị lần thứ 12 của Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó Ban Tổ Chức Trung Ương, cho đăng bài viết trên ViệtnamNet rằng: “Muốn chọn người tài đức thì không có cách nào khác hơn là thực hiện dân chủ”. “Dân chủ không áp đặt, không cảm tình thiên vị và không cố chấp là những điều đảng phải làm, nếu muốn có cán bộ tốt cho Đại Hội lần thứ XI”. Ông Hương cũng đưa ra đề nghị: “Nên có một danh sách người có đủ khả năng cho chức vụ Tổng Bí Thư, thay vì chỉ có một người được đề nghị bỏ phiếu thông qua… và không phân biệt vùng miền, từng là một trong những yếu tố quan trọng khi chọn người được cử giữ những vị trí quan trọng ở các kỳ đại hội trước đây”.

Một đảng gọi là lãnh đạo nhà nước, mà đảng viên không được bình quyền với nhau để ứng cử, bầu cử ra các người lãnh đạo của mình, như từ trước tới nay, thì đảng này chỉ là đảng giặc cướp, không thể gọi là Chính Đảng, hay Đảng Lãnh Đạo được nữa. Vì thế mà những đảng viên tự trọng, còn biết liêm sỉ và giác ngộ được quyền lợi của mình, không những phải đòi Dân Chủ Hóa đảng, mà còn phải có trách nhiệm đòi Dân Chủ Hóa chế độ cho toàn dân nữa mới đúng. Đối với những Người Đấu Tranh cho Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền ở trong và ngoài Việtnam hiện nay, thì tuyệt đối không để bị rơi vào bất cứ một giải pháp nào ở “Giai Đoạn Chuyển Tiếp” này. Vì ngay cả việc “Dân Chủ Hóa Đảng” cũng chỉ là sự Tập Trung Quyền Lực Đảng vào Chính Phủ để thống trị Quốc Dân, nếu Viêtnam chưa có Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Tôn Giáo, Tự Do Chính Đảng, Tự Do Nghiệp Đoàn, để Quốc Dân có thực quyền, thực lực tự làm chủ lấy mình, kiểm soát chế độ chính trị và phục hồi chủ quyền đất nước.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục