Lý Đại Nguyên

Hy vọng của Việt Nam được gia nhập Tổ Chức Thương Mại Quốc Tế -WTO- trước cuộc họp thượng đỉnh APEC vào ngày 18-19/11/2006, có sự tham dự của Tổng Thống Mỹ, Geoge W. Bush, xem ra quá khó rồi. Mặc dù Mỹ muốn để ông Bush tặng cho Việt Nam một món quà đáng giá trong cuộc chính thức thăm Việt Nam. Nhưng trở ngại lớn nhất vẫn nằm ở phía Việt Nam. Đảng Cộng Sản Việt Nam ngoài mặt tuy chứng tỏ có nhiều cố gắng muốn được vào WTO, nhưng thực tế lại ngấm ngầm ra lệnh cho công an áp dụng mọi thủ đoạn đàn áp tôn giáo, sách nhiễu những người lên tiếng đòi tự do dân chủ trong ôn hòa, khiến cho Lưỡng Viện Quốc Hội Mỹ không dám tiến hành các cuộc bỏ phiếu cho Việt Nam được hưởng Quy Chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn - PNTR – trước cuộc bầu cử bán phần vào 07/11/06. Vì sợ cử tri Mỹ lên án các Nghị Sĩ, Dân Biểu của họ là đã thưởng cho chế độ độc đảng, độc tài, tham nhũng đàn áp tôn giáo, vi phạm nhân quyền, rồi làm sai lạc kết quả cuộc bầu cử giữa 2 đảng Cộng Hòa và Dân Chủ.

Đối với Quốc Dân Mỹ thì Tu Chính Án Số I, đầu tiên 1791 của Hoa Kỳ, là đạo luật Hiến Pháp tối cao được áp dụng triệt để, nên đã trở thành nếp sinh hoạt chính trị phổ biến nơi mọi người. Bởi vậy, Quốc Hội, Chính Quyền của Mỹ, hay bất cứ Quốc Gia nào vi phạm những điều đã ghi trong đó, đều bị dân chúng Mỹ lên án. Điểm đặc biệt Tu Chính Án Số I là cấm Quốc Hội làm luật, mới là thần kỳ trái khuáy, vì chính nó là một đạo luật, không cho phép một đạo luật nào khác xâm phạm vào những khoản mà Tu Chính Án Số I đã quy định và quyết nhận đó là quyền đương nhiên của mỗi công dân sống ở Mỹ được hưởng. Toàn văn Tu Chính Án Số I chỉ ngắn gọn như sau: “Quốc Hội sẽ không được làm luật thành lập tổ chức tôn giáo, hoặc để cấm đoán quyền tự do tôn giáo, hay giới hạn quyền tự do ngôn luận, hoặc báo chí, hay quyền tụ họp của người dân một cách ôn hòa, và quyền thỉnh nguyện thư lên chính quyền để khiếu nại những việc cần được chính quyền làm sáng tỏ”. Tóm lại Tu Chính Án Số I của Mỹ đặt 4 quyền căn bản của Con Người lên hàng tối thượng, mà luật pháp phải bảo vệ, và quyền lực nhà nước không được xâm phạm, đó là Quyền Tự Do Tôn Giáo. Quyền Tự Do Ngôn Luận. Quyền Tự Do Tụ Họp. Quyền Tự Do Khiếu Kiện. Nhưng cả 4 quyền này ở Việt Nam hiện nay đều đã bị Đảng, Chính Phủ, Công An cộng sản vi phạm trầm trọng như cơm bữa. Bảo sao Quốc Hội Mỹ dám làm trái ý dân để bỏ phiếu cho Việt Nam được hưởng quy chế PNTR, trước khi cử tri Mỹ tới phòng phiếu.

Theo phát ngôn viên của Đại Diện Mậu Dịch Hoa Kỳ, ông Sean Spicer, thì. “Chúng ta có những bước tiến với các vấn đề mà họ (VN) phải làm cho phù hợp với luật WTO”. Có nghĩa là luật Cộng Sản Việt Nam chưa đáp ứng được đòi hỏi đúng luật của WTO, nên khó có thể được Tổng Hội Đồng WTO họp ngày 10/10/06 tại Geneva chấp thuận, để trở thành hội viên toàn phần, vào 30 ngày sau khi thông qua bản dự luật để đưa luật pháp Việt Nam phù hợp với luật WTO. Chính vì luật Việt Nam còn quá chênh lệch với luật WTO. Nên Bộ Trưởng Thương Mại, Trương Đình Tuyển của Việt Nam mới đổ bậy nói càn là: “Việt Nam sẽ không gia nhập WTO với bất cứ giá nào” . Đó là ngôn ngữ trịch thượng của bọn cộng sản hãnh tiến đã lỗi thời. Chỉ cốt để vuốt ve tự ái đối với đám lãnh tụ óc bùn, và tỏ ra bất cần vào WTO, nếu tổ chức đó không nhượng bộ yêu sách của Việt Nam. Đối với Tổ Chức Thương Mại Quốc Tế thì việc các hội viên được quyền tự do, tự chủ tham đự trong luật chơi bình đẳng, công khai, minh bạch. Giống như các đội banh đi dự những giải túc cầu quốc tế. Tất cả phải tôn trọng luật chơi chung duy nhất, nếu không giữ đúng luật thì trọng tài thổi còi phạt, quá lắm bị đuổi khỏi sân. Đâu có chuyện mỗi đội banh lại ra giá cho cuộc chơi chung. Tất cả chỉ có một giá là phải tuân thủ triệt để luật chơi trên sân cỏ. Muốn chơi hay không là ở anh, chứ không phải là ở tổ chức của giải. Muốn chơi cho tốt thì anh phải cố gắng đào tạo tuyển thủ cho thật giỏi, thật có đạo đức và biết tôn trọng kỷ luật cuộc chơi.

Như mọi người đều biết Tổ Chức Thương Mại Quốc Tế có luật lệ minh bạch công khai, chấp nhận cạnh tranh bình đẳng trong thị trường tự do ở mỗi quốc gia và trên toàn thế giới. Không cho phép các nước hội viên được giới hạn quyền tự do kinh doanh của người dân, đồng thời phải mở rộng thị trường cho tư doanh nước ngoài vào sinh hoạt bình đẳng, và không được quyền bảo hộ mậu dịch dưới bất cứ hình thái nào. Như vậy việc nhà nước Việt Nam bù lỗ cho các công ty quốc doanh phải chấm dứt. Còn đâu là lý tưởng của Nền Kinh Tế Thị Trường theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa, lấy Công Ty Quốc Doanh làm chủ đạo, nhắm vào việc rút cạn nguồn lợi kinh tế quốc dân, đổ vào túi tham nhũng của đảng và đảng viên có chức có quyền nữa.

Vậy chẳng lấy gì làm lạ, cả 10 năm nay, Việt Nam đã mở ra biết bao cuộc thương thảo song phương với các nước đối tác, để hy vọng được gia nhập WTO, mà cho đến nay vẫn thở ra luận điệu là; “Không cần gia nhập WTO bằng bất cứ giá nào”. Nghĩa là bọn lãnh đạo cộng sản tham ô, rất không muốn vào WTO. Nên từ trước tới nay vẫn không chịu rút kinh nghiệm để tự thay đổi luật chơi của nước mình, cho phù hợp với luật chơi chung của tổ chức. Không tạo cơ hội, khuyến khích doanh nghiệp Việt Nam tổ chức thành các công ty tư doanh lớn, đủ sức cạnh tranh trên thương trường quốc tế. Mà vẫn cứ áp dụng lối thương thuyết cù nhầy bớt một thêm hai. Thật là tốn công quỹ của nhà nước.

Để rồi Mỹ phải cho được hưởng quy chế của một Nền Kinh Tế Phi Thị Trường trong 12 năm, sau khi gia nhập WTO. Nghĩa là để cho Việt Nam từ nền kinh tế phi thị trường hiện nay, trong vòng 12 năm phải thành nền kinh tế thị trường thực thụ. Trong 12 năm này Việt Nam vẫn bị nằm trong quy chế song phương với các đối tác. Vẫn bị tòa án các nước đối tác phán xử theo quy chế song phương đã ký kết, không được khiếu kiện tại Tổ Chức WTO, như các hội viên có nền kinh tế thị trường thực thụ. Ở điểm này chính quyền Mỹ đã mắt nhắm mắt mở để cố đưa Việt Nam vào WTO, nhằm tạo điều kiện cho Việt Nam chuyển đồi sang nền Kinh Tế Thị Trường, đồng thời để cho các đại công ty đầu tư của Mỹ đổ vốn vào Việt Nam một cách công khai, thay vì từ trước tới nay Mỹ phải mượn các công ty con của mình ở các nước Á Châu, để sống chung với chế độ chính trị độc tài tham nhũng tại Việt Nam. Trong khi đó, các công ty tư bản Âu Châu, và những người Việt ở nước ngoài vào đầu tư tại Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, thảy đều đã ôm đầu máu bỏ chạy. Riêng người gốc Việt thì đa số bị vào tù, vì thủ thuật “cho trốn thuế”của cán bộ cộng sản. Nhưng muốn gì thì gì, sớm muộn Việt Nam cũng phải vào WTO, dù cho Việt cộng có vùng vằng cách mấy cũng chẳng nổi.


Little Saigon 03/10/2006

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục