-Lý Đại Nguyên-

Cuộc đấu tranh tự do dân chủ nhân quyền cho Việtnam là một cuộc đấu tranh cam go, hung hiểm với một tập đoàn gian trá, lỳ lợm, không từ bỏ bất cứ thủ đoạn thâm độc, tàn ác, ngụy tạo, bất nhân, bất nhẫn, bất cần liêm sỉ nào, mà không đem ra sử dụng, và trong tay chúng đang điều khiển một guồng máy chính quyền khủng bố khổng lồ . Cuộc đấu tranh này đòi hỏi sức mạnh toàn tâm, toàn ý, toàn lực của toàn dân, toàn thế giới và toàn diện tương tác mới mong có kết qủa mau chóng. Tiếc rằng, về phía chúng ta vẫn còn là “nắm cát rời”. Tuy ước nguyện Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền chỉ là một, nhưng quyền lợi của các cá nhân, tập thể, và các thế lực quốc dân trong, ngoài nước và quốc tế lại khác nhau. Nên không tìm được “thế hợp đồng tác chiến” tốc chiến, tốc thắng. Nhất là kẻ địch biết cách khai thác những mâu thuẫn về nhận thức, thành kiến và sự nghi kị giữa các tôn giáo, đảng phái, giữa những “người phản tỉnh” và người chống cộng.

Còn chúng ta, nhất là ở hải ngoại này vốn là thế lực hậu thuẫn chính cho cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ trong nước, thì vẫn mơ mơ, hồ hồ, cứ thản nhiên rơi vào bẫy của kè địch để chống phá nhau, lên án nhau, oán trách nhau một cách hăng say không thương tiếc. Chính vì vậy, mà cộng sản đã thành công trong kế sách dùng tôn giáo chống tôn giáo. Khi hết tác dụng thì chúng lại dùng ngay chính những cánh phản đồ của các tôn giáo đang bị bách hại trong nước, cũng nhân danh tôn giáo đó, cũng nhân danh chống cộng, để chống lại với Lãnh Đạo của tôn giáo mình đang trực diện đấu tranh gian khó với cộng sản ngay trên quê hương. Những vị lãnh đạo đó vốn là mối nguy cho chế độ cộng sản, mà họ càng đánh phá, càng đàn áp, thì uy thế của các vị này trong quốc dân và trên quốc tế càng lên cao. Nay, cộng sản dùng ngay người của chính tôn giáo đó phá hoại uy tín và niềm tin của tín đồ với Giáo Hội mình thì hậu quả tai hại biết là ngần nào. Do đó những người Quốc Gia Dân Chủ chân chính cần phải bình tâm, tĩnh trí đưa cuộc đấu tranh này ra khỏi vòng lẩn quẩn đánh phá lẫn nhau. Tùy hoàn cảnh và vị thế của mỗi tâp thể, mỗi thế lực mà áp dụng những chủ trương, phương pháp, phương tiện đấu tranh riêng. Nhưng nên hiểu tất cả đều cần tương tác với nhau để đẩy mau tiến trình Dân Chủ Hoá Việtnam.

Hiện nay. Tổng Giám Mục Hànội, Ngô Quang Kiệt đã chính thức công khai phát động phong trào Giáo Dân Đòi Công Lý và Sự Thật qua việc đòi đất tòa Khâm Sứ và Thái Hà. Ngài tuy không dùng khẩu hiệu: “Tự Do Tôn Giáo Hay Là Chết” có tính một mất, một còn như Lm Nguyễn Văn Lý, nhưng cũng dứt khoát quyết liệt và tích cực thể hiện: “Tự Do Tôn Giáo Là Quyền chứ không phải là cái ân huệ, xin cho”. Ngài đã bị hệ thống thông tin tuyên truyền của nhà nước Việtcộng xuyên tạc đánh phá dữ dội. Thành phố vội biến 2 khu đất đang tranh chấp thành 2 công viên, nhằm vô hiệu hóa việc tập trung cầu nguyện tranh đấu của Giáo Dân và Tu Sĩ. Hội Đồng Giám Mục Việt Nam nêu quan điểm, kêu gọi chính quyền sửa luật đất đai, cần quan tâm tới quyền Tư Hữu của người dân, và rằng:
“Một giải pháp thỏa đáng chỉ có thể đạt được nhờ đối thoại thẳng thắn, cởi mở và chân thành, trong hòa bình và tôn trọng lẫn nhau”.
Nhưng trong cuộc gặp giữa đại diện Hội Đồng Giám Mục với Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng Việtcộng ở Hànội ngày 01-10-08. Dũng đã nhắc lại lập trường cố hữu của Hànội là: “
Theo pháp luật và Hiến Pháp Việt Nam hiện hành, đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý và nhà nước không thừa nhận việc đòi lại”.
Đồng thời Dũng còn kết án nặng nề Tổng Giám Mục Hànội, Ngô Quang Kiệt. Xem thế chủ trương đối thoại của Hội Đồng Giám Mục với Việtcộng đã bế tắc. Muốn buộc Việtcộng phải nghiêm chỉnh đối thoại, thì thế đấu tranh phải mạnh, đề đủ sức đe dọa tới an nguy của chúng.

Mới đây nhất, Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã tuyên bố:
“…Tôi không có sợ bất cứ cái gì hết, dù tôi có chết… một cái chết vinh quang”, “…Nếu như mà có bị bắt đi chăng nữa thì đây cũng là hình thức tử vì đạo” “…Chúng tôi rất lấy làm vinh dự nếu được chết như thế” “… chúng tôi sẵn sàng chết cho sự thật” “…Chúng tôi không sợ, vì chúng tôi đang làm công việc không sai” “…chẳng có chút gì lo ngại và lo sợ cả” “…Người ta muốn bắt thì người ta bắt thôi. Mà sự thật vẫn là sự thật…”
Đây mới chỉ là biểu lộ ý chí và tinh thần sẵn sàng “tử vì đạo” cho công lý và sự thật của Ngài. Nhưng Ngài cần phải hành động cụ thể là đến từng nhà để yên ủi những thân nhân giáo dân có người bị bắt. Đến cầu nguyện cùng với các tu sĩ và giáo dân ở 2 công viên, tuy không có ảnh thánh, nhưng trong tâm tư mỗi người, nơi đó vẫn mãi mãi là Linh Địa, là Thánh Địa, nơi quy ngưỡng Tâm Linh Tín Hữu. Mỗi sinh hoạt của Ngài sẽ là tin tức được loan truyền đi khắp nơi, nuôi dưỡng cho cuộc tranh đấu đòi Công Lý và Sự Thật không bị tắt lịm. Có thế mới tạo được thế mạnh cho việc đối thoại của Hội Đồng Giám Mục với nhà cầm quyền Việtcộng. Có như thế mới khơi dậy được phong trào Hải Ngoại bừng lên yềm trợ cho Quốc Nội. Mới có cớ để cho Quốc Tế áp lực Việtcộng phải tôn trọng Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo của toàn dân Việtnam.

Mặc dù phía Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, ở hài ngoại đã hiệp thông với các tôn giáo cùng cầu nguyện cho cuộc đấu tranh đòi đất của Giáo Dân Công Giáo ở Thái Hà và tòa Khâm Sứ Hànội. Tại Hoa Kỳ, Thượng Tọa Thích Viên Lý, tổng thư ký Văn Phòng 2 Viện Hóa Đao đã lên tiếng trên đài truyền hình SBTN tán thán công cuộc tranh đấu của Ngài Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, linh mục, tu sỉ, giáo dân Thái Hà và Hànội. Trên đài Việt Nam Sydney Radio, Hòa Thượng Thích Không Tánh, Tổng Vụ Trưởng Từ Thiện Xã Hội của GHPGVNTN đã ca ngợi tinh thần tranh đấu của bà con Công Giáo cho Công Lý và Sự Thật, cùng dâng lời cầu nguyện cho
tất cả quý linh mục, quý tu sĩ và bà con giáo dân đang bị đàn áp… xin hãy giữ vững tinh thần để cho Công Lý và Sự Thật của mình được sáng tỏ và nhà cầm quyền cộng sản Việtnam phải trả lại những gì mà họ đã chiếm đoạt từ bấy lâu nay”.
Tuy vậy dư luận cũng đã nêu thắc mắc là: Tại sao Hòa Thượng Thích Quảng Độ lãnh đạo GHPGVNTN không chính thức lên tiếng yểm trợ cho cuộc tranh chấp này của người Công Giáo và cuộc đối thoại của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam? Đây là một điểm cực kỳ tế nhị. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất vốn đứng trong thế đấu tranh quyết liệt đòi Tự Do Tôn Giáo, Nhân Quyền và Dân Chủ cho Việtnam một cách không khoan nhượng. Khác với thế đứng công khai hợp pháp của Hội Đồng Giám Mục đang được thừa nhận. Nên không thể chính thức lên tiếng tán thành chủ trương đối thoại với Nhà Nước của HĐGM. Và cũng không phát động phong trào đòi đất lại cho Giáo Hội mình. Vì có đòi thì Việtcộng sẽ chỉ trả lại cho Giáo Hội của nhà nước. Đâu cũng vào đấy! Nhưng ở đây, nên hiểu như một sự thật hiển nhiên là, cuộc tranh đấu Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền của GHPGVNTN lại đang ở thế tương tác hữu hiệu cho cuộc đòi hỏi Công Lý và Sự Thật của người Công Giáo. Vì mọi cuộc đấu tranh hiện nay đều phài hướng vào tiến trình Dân Chủ Hóa Chế Độ, do toàn dân mong đợi và thế giới hậu thuẫn mau thành tựu, thì mọi vấn đề mới được giải quyết hợp tình, hợp lý và hợp pháp.

Little Saigon ngày 07-10-2008.

Lý Đại Nguyên

Vì nhu cầu hợp pháp hóa tiền bạc tham nhũng phi pháp của đảng viên Việtcộng, và đáp ứng với đòi hỏi của Kinh Tế Thị Trường trong thời mở cửa là phải công nhận thành phần Kinh Tế Tư Doanh. Nên chế độ Việt Cộng Xã Hội Chủ Nghĩa đã cho đảng viên của mình “Làm Kinh Tế”. Cổ phần hóa các công ty quốc doanh, tạo điều kiện cho bọn đảng viên kinh tài Việtcộng thành “Tư Bản Đỏ”, dùng đất đai của toàn dân làm cổ phần để liên doanh với Tư Bản Ngoại Quốc, nuôi tham vọng biến Cộng đảng thành thứ công ty tư bản tài phiệt man rợ cực quyền toàn trị. Do đó Việtcộng đã mặc nhiên phải để cho dân làm chủ tài sản kinh doanh riêng của mình. Nhưng về mặt đất đai thì hoàn toàn nằm trong tay nhà nước quản lý, không cho người dân có quyền tư hữu. Chính vì vậy mà những kẻ có quyền, có thế tha hồ nhân danh luật lệ công hữu ruộng đất của nhà nước để chiếm đoạt ruộng cày của nông dân, ao vườn của dân lành, tịch thu điền sản của các tôn giáo. Tạo ra cảnh dân oan, giáo oan khắp nước.

Khác với các tôn giáo dân lập, như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của Miền Nam Tự Do, bị Việtcộng đặt ngoài vòng pháp luật, đã thực hiện ngay cuộc đấu tranh bất bạo động đòi Tự Do Tôn Giáo, còn Giáo Hội Công Giáo Việt Nam vốn có mặt tại Miền Bắc Cộng Sản, vì Cộng Sản vẫn để cho Giáo Hội trực thuộc trong hệ thống Kitô Giáo Vatican của Giáo Hoàng, nên khi Việtcộng cướp được Miền Nam, các Giám Mục Miền Nam đương nhiên phải thống hợp với các Giám Mục Miền Bắc để trở thành Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, và cũng mặc nhiên phải nằm trong Mặt Trận Tổ Quốc do Cộng Đảng lãnh đạo. Chính vì vậy mà Giáo Hội Công Giáo Việt Nam bị thất thế trong việc tranh đòi tự do tôn giáo cho Việtnam. Nhưng Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt của Hànội cũng đã tìm ra đối sách để tự khẳng định vị thế của giáo hội mình trong cuộc đấu tranh chung của dân tộc. Qua việc phát động tu sĩ, giáo dân đòi lại Tòa Khâm Sứ, vốn thuộc chủ quyền hợp pháp của Tòa Tổng Giám Mục Hànội đã bị nhà nước Việtcộng tịch thu từ khi họ trục xuất Khâm Sứ Tòa Thánh khỏi Hànội.

Cuộc đòi tài sản của giáo phận Hànội nổ ra từ ngày 18-12-2007 lan xuống Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà, qua Hà Đông, vào Quảng Trị, Nha Trang, Đà Lạt, Sàigòn xuống Vĩnh Long, làm thành phong trào lớn rộng khắp nước. Nếu Việtcộng trả một nơi thì phài trả khắp nơi, trả cho Công Giáo thì phải trả cho các tôn giáo khác. Thế nên Việtcộng đã phải nhờ tới sự can thiệp của Hồng Y Tarcisio Bertone, Bộ Trưởng Ngoại Giao của Tòa Thánh mới tạm yên. Nhưng Việtcộng vốn không giữ lời hứa để giải quyết êm thấm vấn đề Tòa Khâm Sứ. Nên ngày 15-08-2008, tu sĩ, giáo dân Thái Hà lại tập trung tại khu đất bị tịch thu để cầu nguyện, hát thánh ca đòi Công Lý và Sự Thật. Lần này không riêng tu sĩ, giáo dân Thái Hà và Hànội, mà hầu hết các Giám Mục, Tu Sĩ và Giáo Dân của những Giáo Phận Miền Bắc cùng đổ về Thái Hà để bày tỏ thái độ quyết liệt, sẵn sàng vào tù và tử vì đạo để đòi hỏi công lý và nói lên sự thật. Măc dù Việtcộng đã sử dụng tới ngón đòn đê tiện là thuê bọn lưu manh, du đãng hành hung, nhục mạ các tu sĩ và giáo dân đang chuyên tâm cầu nguyện, trước sự canh chừng của công an nhà nước.

Ngay sau khi Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt sang Hoakỳ để thực hiện việc kết giao Huynh Đệ giữa giáo phận Hànội với giáo phận Orange về, thì cuộc tập trung cầu nguyện trước Tòa Khâm Sứ song song với Thái Hà lại diễn ra đông đảo và quyết liệt hơn. Trong một cuộc họp công khai với Hội Đồng Thành Phố Hànội, Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã mạnh mẽ, thẳng thắn phát biểu rằng:
“Tự Do Tôn Giáo là Quyền, chứ không phải là cái ân huệ xin cho”
Như vậy là Ngài đã phủ nhận thứ “Pháp lệnh Tín Ngưỡng và Tôn Giáo” của nhà nước Việtcộng buộc các giáo hội được nhà nước công nhận phải sinh hoạt trong quy chế “xin cho”.Phản ứng của Việtcộng là cô lập 2 khu đất tòa Khâm Sứ và Thái Hà, biến nơi đây thành công viên. Đồng thời ngày 23-09-2008, gửi thư kiến nghị Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đòi
“xem xét, xử lý và đề nghị xử lý nghiêm minh theo quy định của Giáo Hội đối với Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, linh mục Vũ Khởi Phụng, các giáo sĩ Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật, Nguyễn Ngọc Nam Phong”.
Giám Mục Nguyễn Văn Nhơn, Chủ Tịch HĐGMVN, ngày 25-09-08 đã có văn thư trả lời:
“Sau khi xem xét, chúng tôi thấy các vị này không làm bất cứ điều gì đi ngược lại với giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo”
. Đồng thời gửi kèm bàn Quan Điểm của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay như sau:
“1-Trước hết, nếu luật về đất đai còn nhiều bất cập thì sửa đổi cho hoàn chỉnh. Việc sửa đổi này cần quan tâm tới quyền tư hữu của người dân như Tuyên Ngôn Quốc Tề của Liên Hiệp Quốc về Nhân Quyền… Đây sẽ là tiền đề cho việc giải quyết tận gốc rễ những vụ khiếu kiện về đất đai và tài sản của người dân, đồng thời góp phần tích cực vào sự tăng trưởng kinh tế và sự phát triển vững bền của đất nước”
Rõ ràng là HĐGMVN đòi thay chế độ Công Hữu Xã Hội Chủ Nghĩa ăn cướp thành chế độ Tư Hữu Dân Quyền Tự Do. Còn lấp lửng, nhập nhằng, tùy tiện như hiện nay thì chỉ làm bậy mà thôi
2- Kế đến, đạo đức nghề nghiệp đòi hỏi những người làm công tác truyền thông phải tôn trọng sự thật. Trong thực tế, đã có những thông tin bóp méo hoặc cắt xén như trong trường hợp tranh chấp đất đai tại Tòa Khâm Sứ cũ”.
Ở đây HĐGMVN đòi Tự Do Ngôn Luận trong sáng và chính trực, truyền thông không làm công cụ cho chế độ bưng bít xuyên tạc sự thật lừa dối dân chúng.
“3- Cuối cùng, truyền thống văn hoá và đạo đức của dân Việt vốn nhấn mạnh đến tình tương thân tương ái và sự hài hòa trong xã hội. Tuy nhiên khi giải quyết những tranh chấp gần đây, đáng tiếc là có những hành vi sử dụng bạo lực, làm mất đi tương quan hài hòa trong cuộc sống… Một giải pháp thỏa đáng chỉ có thể đạt được nhờ đối thoại thẳng thắn, cởi mở và chân thành, trong hòa bình và tôn trọng lẩn nhau”.
Đáng tiếc là HĐGMVN đang phải trực diện với những kẻ phi văn hóa, vô đạo đức, bất cố liêm sỉ, họ chỉ biết bảo vệ quyền lợi, địa vị của họ bằng bạo lực trấn áp, chứ không nghĩ tới tình tương thân, tương ái đồng bào, thể thống quốc gia, danh dự dân tộc. Bởi vậy họ không từ một thủ đoạn thâm độc, bần tiện nào mà không đem ra áp dụng đối với những người đòi hỏi Công Lý và Sự Thật, như Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, các tu sĩ, giáo dân và ngay cả Hội Đồng Giám Mục của quý Ngài, Cũng như đã từng đối phó với Hòa Thượng Thích Quảng Độ, các vị lãnh đạo trong Hội Đồng Lưỡng Viện GHPGVNTN, các Tôn Giáo Dân Lập và những người đấu tranh cho Dân Chủ hiện nay. Nhưng một sự thật hiển nhiên là những người càng bị Việtcộng đánh phá, trù dập nhiều bao nhiêu, thi uy tín trong quốc dân, ngoài quốc tế càng được tôn quý bấy nhiêu. Vui mừng và hy vọng, qua Quan Điểm của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, đây hẳn là sự nhập cuộc của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam trong, ngoài nước, tương tác với các tôn giáo bạn và toàn dân trong cuộc vận động Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền cho Việtnam sớm thành tựu.

Little Saigon ngày 30-09-2008.

Lý Đại Nguyên

Bản Phúc Trình thường niên 2008 về Tự Do Tôn Giáo Thế Giới của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, công bố hôm 19-09-2008, riêng phần Việtnam: “Bản phúc trình viện dẫn một số tiến bộ việc thực hiện khuôn khổ pháp lý về tôn giáo được đề ra các năm 2004-2005, chính phủ Việtnam công nhận thêm 4 giáo phái Tin Lành”. Trong đó: “Ủy ban Tôn Giáo Nhà Nước đã tổ chức một số chương trình đào tạo tu sĩ cũng như giúp các chính quyền địa phương thực hiện khuôn khổ pháp lý tôn giáo vừa nói…” Lên tiếng trong buồi phúc trình, ông John Hanford, Đại Sứ Lưu Động đặc trách Văn Phòng Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế thuộc Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ giải thích lý do Bộ Ngoại Giao cảm thấy Việtnam đáng được rút tên ra khỏi CPC, tức là danh sách những nước cần quan tâm đặc biệt về hành động đàn áp tôn giáo. Ông viện dẫn rằng: “đã chứng kiến tình hình tôn giáo ở Việtnam có thay đổi trong vài năm qua, mà theo kinh nghiệm của ông, là một diễn tiến vượt bực mà chỉ trong giai đoạn 2, 3 năm của nhà nước đương nhiệm”.

Chẳng hiểu những kinh nghiệm của Đại Sứ Hanford rút ra từ đâu để ông cho là tình hình tự do tôn giáo ở Việtnam hiện nay là một diễn tiến vượt bực? Còn thực tế thì tình trạng tôn giáo Việtnam hiện nay còn tồi tệ hơn khi Việtnam chưa được rút tên ra khỏi danh sách CPC. Vì trong khi Việtnam bị đặt vào danh sách CPC là lúc họ đang cố gắng chứng tỏ với Mỹ và thế giới là Việttnam không còn đàn áp tôn giáo nữa, để được Mỹ lấy tên Việtnam ra khỏi danh sách quái ác đó, và được cho hưởng quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn - PNTR - giúp Việtnam chính thức gia nhập WTO. Rồi ngay sau khi Việtcộng vào WTO và tổ chức thành công hội nghị thượng đỉnh APEC 14, thì lập tức, xuống tay đàn áp tôn giáo và những người đòi dân chủ mỗi lúc một khốc liệt hơn.

Có lẽ vì nhu cầu nhập nội Việtnam nằm trong chiến lược toàn cầu của Mỹ không thể chần chừ được nữa, nên chính quyền Bush đã mắt nhắm, mắt mở không để ý tới mưu đồ của Việtcộng là dùng thứ “Pháp Lệnh Tín Ngưỡng và Tôn Giáo” do Thường Vụ Quốc Hội Việtcộng thông qua, để nhốt các tôn giáo đang được nhìn nhận sinh hoạt công khai tại Việtnam vào cáí cũi Mặt Trận Tổ Quốc của cộng đảng và bị triệt để đặt nằm trong quy chế “xin cho”. Nếu người Mỹ rút từ kinh nghiệm bản thân của chính sinh hoạt tôn giáo nước mình thì phải thấy được rằng: Theo tu chính án số 1 của Hoakỳ, 1791 thì: “Quốc Hội không được làm bất cứ luật nào không tôn trọng sự hình thành của tôn giáo, hay cấm đoán sự tự do hoạt động của tôn giáo”. Lập tức, họ thấy Việtcộng đang dùng thứ luật “phi pháp” nhằm kiểm soát tôn giáo, chứ không tôn trọng, bảo vệ quyền tự do tôn giáo. Cho nên mới đây, ngày 20-09-08, trong cuộc họp với Ủy Ban Nhân Dân Hànội về vụ tranh chấp đất Thái Hà giữa nhà nước và giáo hội Thiên Chúa, Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt của Thiên Chúa Giáo, một giáo hội đã và đang bị đặt trong quy chế “xin cho” đã thẳng thắn mạnh mẽ phát biểu: “Tự Do Tôn Giáo là Quyền, chứ không phải là cái ân huệ “xin cho”. Chính vì vậy mà các Tôn Giáo Truyền Thống Dân Lập tại Việt Nam, như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã không chấp nhận chui vào cái quy chế “xin cho” đó. Đây mới là kinh nghiệm thiết thân về tự do tôn giáo tại Việtnam, mà ông Đại Sứ Hanford cần quan tâm.

Một điều đáng phàn nàn là trong bản phúc trình của Mỹ ghi nhận việc Ủy Ban Tôn Giáo Nhà Nước đã tổ chức một số chương trình đào tạo tu sĩ. Giới chức Mỹ thừa biết các tôn giáo trong thiên hạ đều có một nguyên tắc chung là việc đào tạo tu sĩ phải do chính các tu viện của các tôn giáo ấy huấn dục nghiêm nghặt, theo với giáo lý, giáo pháp, giáo răn của mỗi tôn giáo riêng biệt, chứ không thể trao cho chính quyền đào tạo, để trở thành các chuyên viên tu sĩ quốc doanh. Nhất là với chế độ cộng sản vô thần độc tài toàn trị, vì tiêu diệt tôn giáo không nổi, nay sản xuất ra một loại tu sĩ quốc doanh để cầm đầu các tôn giáo, biến các tôn giáo thành công cụ khống chế tinh thần, tư tưởng của toàn dân. Đây là vịệc phá hoại tinh thần tôn giáo, tiêu diệt tận gốc rễ các giáo hội. Thế mà Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho đây là tiến bộ thì thật hết nói.

Phải nhận ra một sự thật là Việtcộng làm gì hiện nay cũng đều trông chừng vào thái độ của Hoakỳ. Khi Hoakỳ đặt Việtnam trong danh sách CPC thì Việtcộng nương tay với các tôn giáo, khi thấy Mỹ đặt nặng vấn đề nhập nội Việtnam hơn vấn đề tự do tôn giáo, như bản phúc trình 2008 thì Việtcộng mạnh tay đàn áp tôn giáo và giới đấu tranh cho dân chủ. Việc Việtcộng dùng biện pháp mạnh đối với vụ Giáo Dân đòi đất Thái Hà và Giáo Phận Hànội đòi tòa Khâm Sứ là một bằng chứng cụ thể. Đã đến lúc chính phủ Hoakỳ cần phải có hành động nào đó để đánh tan dư luận cho rằng: Bản Phúc Trình Tự Do Tôn Giáo của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ 2008 đang “nối giáo cho giặc”. Nếu Bộ Ngoại Giao không muốn làm mất mặt cả đôi bên là theo yêu cầu của Ủy Ban Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Thế Giới thuộc Quốc Hội Mỹ - USCIRF – đưa Việtnam trở lại danh sách CPC, thì cũng có nhiều biện pháp đặc biệt, nhằm cho Hànội thấy một tín hiệu về vấn đề tự do tôn giáo và nhân quyền là ưu tiên hàng đầu trong mối bang giao Mỹ, Việt, chẳng hạn như việc Thượng Viện Mỹ thông qua Đạo Luật Nhân Quyền Việt Nam. Để vừa làm áp lực, vừa giúp chính quyền Mỹ dễ đối thoại với Việtcộng hơn.

Trường hợp Việtnam hiện nay, phải được đặt trong hoàn cảnh cá biệt. Không thể ghép chung vào danh sách CPC, vì trong nhất thời Mỹ vừa cần nhập nội toàn diện Việtnam, vừa muốn Việtnam phải Dân Chủ Hóa chế độ, để trở thành thứ “Lá Chắn Tinh Thần Vững Mạnh Lâu Dài” đủ sức ngăn đươc tham vọng bành trướng của Bá Quyền Trung Cộng. Bởi vậy, tình trạng lạm phát phi mã hiện nay dù có thế nào, cũng chỉ là làm áp lực cho nhà nước phải thay đổi. Dân chúng bất mãn đấu tranh quyết liệt tới đâu thì cũng ở mức áp lực buộc nhà cầm quyền phải dân chủ hóa, chứ Mỹ không muốn Việtnam rơi vào biến loạn. Nhưng đáng buồn là Việtcộng lợi dụng chính sách không thể dứt khoát đó của Mỹ để kéo dài thêm thời gian cầm quyền của một chế độ độc tài tham nhũng, chứ không vì Dân Tộc và Quốc Dân mà sớm tạo điều kiện cho đất nước đi lên. Ngay việc cho Dân trực tiếp bầu Chủ Tịch Xã để thực hiện nền Dân Chủ Trực Tiếp, thì Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng Việtcộng cũng ra chỉ thị là phải tuyệt đối đặt dưới sự lãnh đạo của đảng. Xem vậy, đây chỉ là thứ dân chủ giả hiệu, cũng vẫn độc đảng, độc tài, tham nhũng, toàn trị, lạc hậu như xưa. Như thế, không những đòi hỏi Hoakỳ phải có quyết sách đặc biệt về Việtnam, mà toàn dân trong và ngoài nước cần phải quyết tâm đẩy mạnh hơn nữa cuộc đấu tranh Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho Việtnam.

* Little Saigon ngày 23-09-2008.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục