Lý Đại Nguyên

Mặt trận Iraq, Mỹ chỉ mới bắt đầu chuyển hướng vào việc ngăn cuộc nội chiến, giúp chính quyền Mailiki giải thể các lực lượng dân quân vũ trang. Nhóm Mahdi Army của giáo sĩ quá khích Shiit, Muqtada al Sadr thân Iran bị truy lùng, tước khí giới. Chính al Sard đã bỏ trốn. Nhóm khủng bố người Sunni liên tục từng ngày bị tiêu diệt, mặc dầu các cuộc ôm bom tự sát của bọn Khủng Bố đánh vào dân thường đang còn diễn ra đều đặn. Nhưng cuộc lễ hội khổng lồ Ashura của giáo phái Shiit toàn thế giới, tập trung hàng triệu người, vẫn diễn ra ở thánh địa Karbala, gần Baghdad, đánh dấu 680 năm, lãnh tụ Imam Hussein cháu trai của Tiên Tri Muhammad tử trận, khiến Hồi Giáo chia thành 2 phái Sunni và Shia.

Xem ra niềm tin của người dân Shia vào tôn giáo mình đã bất chấp những đe dọa của bom mìn, và chính quyền Baghdad phần nào đã khởi sắc để thành một chính quyền Quốc Gia. Trái lại ở Iran, những người ôn hòa đã bắt đầu lên tiếng phản đối thái độ cộc cằn và đường lối ngoại giao phi chính trị của ông tổng thống Ahmedinejad. Trong khi đó Hoa Kỳ đang triển khai hỏa lực tại vùng Vịnh, nhằm giải quyết những bế tắc tại Trung Đông và tích cực áp lực toàn diện xuống Iran, để buộc chính quyền Tehran phải từ bỏ việc chế tạo nguyên tử và thọc tay vào nội tình Iraq, thì tại chính nước Mỹ, tổng thống Bush bị đảng Dân Chủ tìm cách trói tay. Dư luận phản chiến chỉ muốn quân Mỹ bị thất trận tại Iraq giống như ở Việt Nam trước kia.

Nhưng nều hướng nhìn về Á Châu thì thấy chính sách Mỹ ở đây đang tiến vào thế tạm yên. Hoa Kỳ và Hàn Cộng trực tiếp nói chuyện với nhau, để mở lại hội nghị 6 bên về vấn nhằm gỡ bỏ nguyên tử của Bắc Hàn. Có nghĩa là người bạn lớn Bắc Kinh đã phải quay mặt đi để đàn em Kim Chính Nhất được thành đạt nguyện vọng là đi thẳng với Hoa Thịnh Đốn. Trong khi đó Hồ Cẩm Đào chủ tịch Trung Cộng hân hoan cầm 3 tỷ USD đi giúp các nước Phi Châu, nhằm tạo ảnh hưởng lâu dài tại Lục Địa Đen này. Khởi đầu ngày 30-01-07, bằng chuyến công du 8 nước là Sudan, Nam Phi, Cameroon, Liberia, Zambia, Namibia, Mozambique và Seychelles. Trước đó, quan hệ Nhật Bản - Trung Hoa đã ấm lại. Đối tác kinh tế giữa khối ASEAN, với các nước trong vùng Á Châu Thái Bình Dương đi dần vào nề nếp. Chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ về Phương Đông xem như xuôi chèo mát mái.

Khiến cho Hànội yên tâm thiết lập quan hệ toàn diện với Mỹ và hội nhập với nền kinh tế Toàn Cầu. Nhưng Cộng Sản Việt Nam chỉ muốn hội nhập về mặt kinh tế và ngoại giao, còn về chính trị, nội trị thì vẫn giữ độc đảng, độc quyền giống như chế độ Gia Trưởng Khoác Áo Dân Chủ cha truyền con nối của Singapore. Bởi vậy, 10 năm trước, khi Việt Nam bước chập chững vào Đổi Mới đã mời ông thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapore vào làm Tư Vấn cho Việt Nam. Năm nay thực tế là phải sống với Mỹ, nhóm lãnh tụ Hànội lại mời ông Lý tới để tham vấn. Vì trong các lãnh tụ Á Châu, Lý Quang Diệu là người nắm vững và đi đúng chiến lược toàn cầu của Mỹ nhất, nhờ thế mà tiểu quốc Singapore êm đềm phát triển không ngừng.

Ông Lý Quang Diệu đưa ra lời khuyên cho lãnh đạo Việtcộng: Về mặt quản lý, “đó là chính sách mạnh tay khi cần thiết, thay thế những cá nhân lỗi nhịp trong bộ máy…thực thi cải cách hành chánh với mô hình một cửa và đơn giản thủ tục, hoạch định chính sách dân số và quy hoạch đô thị, lương cao cho cán bộ viên chức, đánh thuế vào tiêu thụ, giảm thuế doanh nghiệp và thuế thu nhập của người dân”. Về đào tạo: “tự chủ hơn cho đại học” , “đưa tiếng Anh vào chương trình giảng dậy bắt buộc”. Theo họ Lý: “Thế giới đang thay đổi là thách thức lớn nhất. Nếu tự mãn với những gì đã có được, chúng ta sẽ chóng bị tụt hậu và bị vượt bỏ”. “Việt Nam cần luôn luôn thay đổi, cập nhật theo tình hình mới, có chính sách nhất quán theo một tầm nhìn lớn và bắt tay biến tầm nhìn lớn thành hiện thực”
Chẳng hiểu “thái thượng hoàng” Võ Văn Kiệt và nhóm lãnh đạo Hànội có tầm nhìn lớn đến đâu? Mà vừa trèo vừa run, vẫn cứ thay đổi cầm chừng nhỏ giọt. Đại Hội 4 Ban Chấp Hành Trung Ương vẫn nắm độc quyền chính trị, chỉ mới thu gọn cơ cấu đảng lại thành 6 đầu mối: 1- ban Tổ Chức, 2- ban Kiểm Tra, 3- ban Tuyên Giáo, 4- ban Dân Vận, 5- ban Đối Ngoại. 6- Văn Phòng Trung Ương, chưa dám Tư Nhân Hóa ngành Truyền Thông Báo Chí, chưa trao quyền cho cử tri trực tiếp bầu ra Quốc Hội. Hội nghị chỉ mới thống nhất chủ trương chuyển các Doanh Nghiệp làm kinh tế hiện thuộc các cơ quan Đảng, lực lượng vũ trang, mặt trận Tổ Quốc, các đoàn thể xã hội sang cho nhà nước quản lý từ năm 2007. Có nghĩa là từ nay, các doanh nghiệp do đảng, quân đội, công an, mặt trận, từ Trung Ương, các Bộ, xuống tới Tỉnh, Huyện, Xã trước đây thuộc quyền chủ quản của đảng, điều hành bởi cán bộ đảng viên, gọi chung là Đảng Doanh, nay đều thuộc quyền quản lý của Nhà Nước. Để cho chính phủ toàn quyền giải tư, nhằm đáp ứng với nguyên tắc Thị Trường của WTO. Việc này Trung Cộng đã thực hiện dưới thời Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ, tạo ra một rừng người thất nghiệp. Đến nay Hànội mới dám thực hiện. Lẽ cố nhiên những đảng viên đang điều hành các doanh nghiệp đó, nếu thấy có lời thì họ sẽ bỏ vốn vào để làm chủ, và phần còn lại thì các công ty ngoại quốc sẽ vào đầu tư, may ra thì Việt Nam thoát được cảnh thất nghiệp hàng loạt. Thấy rõ chỉ có 2 thành phần được lợi trong kế hoạch này là Đảng Viên làm kinh tế tư nhân và các nhà Đầu Tư ngoại quốc.

Dù nghiêm khắc tới mấy, thì cũng nên có cái nhìn chính xác về việc Cộng Đảng đang từng bước buộc phải giảm bớt quyền hành về mặt kinh tế, với hy vọng đặt vào việc các đảng viên làm kinh tế tư nhân sẽ biến Đảng thành một tập đoàn Tài Phiệt Man Rợ Cầm Quyền lâu dài, giống như cha con ông Lý Quang Diệu và Lý Hiển Long của tiểu quốc Singapore. Nhưng Singapore là một thành phố cảng đa sắc dân, họ chỉ có mục tiêu được thoải mái làm ăn giầu có. Chính quyền của họ Lý đã đáp ứng được nhu cầu của dân ở đây. Họ hoàn toàn khác với Việt Nam là một dân tộc có truyền thống Văn Hóa cá biệt, với tinh thần Độc Lập Tự Chủ cực mạnh. Nay thì truyền thống Văn Hóa Việt và tinh thần Tự Do Tự Chủ nơi người dân đang sôi sục bùng phát, qua Phong Trào Đòi Tự Do Dân Chủ của toàn dân trong và ngoài nước. Nếu Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng không nắm vững được Lòng Dân thì dù đang có Thế Nước trong tay, cũng chẳng làm nên đại sự.

Little Saigon ngày 30-01-2007 .

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục