Lý Đại Nguyên

Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng CSVN dựa theo thông báo 41 của Bộ Chính Tri ngày 11/10/2006, về các biện pháp tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí, đã ra chỉ thị số 37, ngày 29/11/2006, được đăng trên trang nhà của chính phủ, rằng: “Việt Nam sẽ không cho phép thực hiện công cuộc tư nhân hóa truyền thông dưới bất cứ hình thức nào, và sẽ không để ai lợi dụng báo chí để phục vụ lợi ích riêng tư, gây phương hại cho lợi ích nhà nước”. Dũng yêu cầu các cơ quan chính phủ tăng cường nỗ lực nhằm kiểm tra hoạt động của nhật báo, tạp chí, đài truyền hình và địa điểm internet và trừng phạt những người vi phạm pháp luật. Những năm gần đây tuy Việt Nam đã tư nhân hóa nhiều công ty quốc doanh, nhưng chính phủ vẫn tiếp tục nắm quyền kiểm soát các phương tiện truyền thông, gồm trên năm trăm tờ báo và gần chục ngàn ký giả.

Có một lực lượng báo chí khổng lồ trong tay, mà Cộng Đảng lại tỏ ra sợ hãi không dám cho tư nhân ra báo thì đủ biết Cộng Đảng thực sự rất sợ Tự Do Ngôn Luận, và không còn dám tin vào sự trung thành của các tờ báo của đảng nữa. Nhưng thử hỏi cộng sản còn đủ sức khống chế được dư luận bao lâu? Khi nguồn thông tin tự do theo gót của các đại công ty nước ngoài ào ạt đổ vào Việt Nam. Với việc, Nguyễn Tấn Dũng sớm mở cửa cho doanh nhân ngoại quốc đầu tư vào các ngành dịch vụ ngân hàng, bảo hiểm, bán lẻ, viễn thông tai Việt Nam. Đối với doanh nhân ngoại quốc thì mọi dịch vụ phải được bảo đảm bởi luật lệ trong sáng, và tự do thông tin, minh bạch, nhằm tao ra môi trường cạnh tranh công bằng. Nhất là các công ty sản xuất Computer đã lấy Việt Nam làm cứ địa phái triển thị trường điện toán cho toàn vùng. Chắc chắn số người sử dụng phương tiện thông tin kỹ thuật cao và rẻ này sẽ tràn ngập Việt Nam ở ngày tới, nhất là trong giới trẻ. Lúc đó các luồng xa lộ thông tin Việt Ngữ trong, ngoài nước giao thoa với nhau, từng giây, từng phút, không còn bị giới hạn bởi các địa điểm internet như hiện nay. Những tư tưởng Tự Do Dân Chủ, các phương pháp ứng xử khoa học và sinh hoạt năng động tiên tiến của thị trường tự do sẽ được chiếu rọi vào thực tại sinh hoạt Việt Nam, tao ra sự so sánh giữa lê thói độc tài thủ cựu ngây ngô, trước trào lưu thăng hóa rực rỡ của loài người, hẳn nhiên toàn dân và giới trẻ có nhu cầu tự do phát triển toàn diện, vượt bỏ thứ cộng sản biến chất thành tư bản man rợ, muốn nắm độc quyền chính trị.

Thật đáng buồn cho giới lãnh đạo tương đối trẻ của cộng đảng hiện nay, họ vẫn chưa trở thành những nhà chính trị có viễn kiến. Nếu chỉ với một chút viễn kiến trung bình thôi thì họ đã thấy rằng: Khi Việt Nam vào WTO thì không chỉ về mặt kinh tế, Việt Nam phải chuẩn bị cho các doanh nhân của mình, có điều kiện tự do chủ động phát triển, để cạnh tranh với nhau và với thế giới, mà về mặt xã hội cần phải tạo ra một môi trường và không khí tự do phóng khoáng, qua các phương tiện thông tin đại chúng. Để được vậy thông tin cần phải có nhiều luồng, nhiều khuynh hướng để cho dại chúng, tự do lựa chọn. Cũng như thị trường cần có nhiều mặt hàng để cho người tiêu thụ mua sắm. Nếu nhà nước cần có tiếng nói để bảo vệ chủ trương chính sách của mình, thì vẫn có thể duy trì một hệ thống thông tin cho riêng mình. Chứ không thể giữ mãi độc quyền thông tin như hiện nay. Phải để cho Tư Nhân Tự Do ra báo. Thật cũng khó cho cộng đảng vốn không có quan niệm thông tin trong sáng rộng mở, mà chỉ có quan niệm và chủ trương tuyên truyền dối trá. Việc Nguyễn Tấn Dủng ra chỉ thị 37 thì đó là hành động vô chính trị. Trái với những ý tốt đẹp mà doanh nhân quốc tế dành cho Dũng. Nhất là trong khi đó Dũng còn được đảng trao cho chức vụ cầm đầu ủy ban Chống Tham Nhũng của Nhà Nước và Đảng. Đây là cơ hội cho Dũng chứng tỏ khả năng lãnh đạo của mình, ở thời điểm Việt Nam chuyển mình đi lên. Nhưng Dũng đã bỏ lỡ cơ hội, tự mình bôi mặt làm hề, trình diễn đúng vai tuồng “tên đao phủ’ của nền Tự Do Báo Chí trước dư luận thế giới, bởi cái Chỉ Thị 37 mắc toi kia.

Kinh nghiệm dậy rằng: Những vụ tham nhũng được đưa ra ánh sáng từ trước tới nay, đều có bàn tay của báo chí. Tin tức từ vụ cầu thủ Việt Nam bán độ tại Sea Games 23 năm 2005, đã dẫn tới vụ Bùi Tiến Dũng chơi cá độ lên tới bạc triệu USD, rồi thành vụ tham nhũng khổng lồ PMU-18 trong bộ Giao Thông Vận Tài, làm sụp đổ hoàn toàn uy tín của đảng và chính phủ. Nguyễn Tấn Dũng khi mới lên nhận chức đã tuyên bố hung hăng là phải mau cho đưa vụ PMU 18 ra trước pháp luật, nhưng đến nay vẫn chưa nhúc nhích. Bởi vì nhà nước đã cấm báo chí không đựơc nói tới nữa. Nay với cái chỉ thị 37, Nguyễn Tấn Dũng, mặc nhiên đã trở thành kẻ cầm đầu Hệ Thống Chống Tham Nhũng “Cuội”. Tức là những màn chống tham nhũng, nếu có, cũng chỉ là do sự dàn dựng, nhằm hạ bệ, những kẻ không cùng phe cánh. Hoặc là những con dê đi lạc bị đem ra tế thần. Buộc tính đa nghi của người dân đã bị lừa dối lâu ngày phải nghĩ rằng: Tiền tài từ tay bọn Tham Nhũng rồi sẽ chui sang túi các quan Chống Tham Nhũng.

Xin nhớ cho rằng: Khắc tinh của Tham Nhũng là Tự Do Ngôn Luận. Nơi nào nền tự do ngôn luận bị nhà cầm quyền khống chế, nơi đó Tham Nhũng tự do tung hoành. Tham Nhũng là bản chất tham lam của kẻ có quyền thế. Cộng Đảng độc quyền thống trị đứng trên luật pháp, nắm cả Quốc Hội lẫn Tư Pháp và Báo Chí, nên tham nhũng Việt Nam đã hết “thuốc chữa. Vậy Nguyễn Tấn Dũng muốn chống tham nhũng mà lại xiết báo chí, cấm tư nhân hóa báo chí thì đúng là việc làm đầu voi đuôi chuột. Vậy thì làm sao thị trường Việt Nam hấp dẫn được vốn đầu tư của nước ngoài nữa? Ở đây cần nhắc lại lời của Ngoại Trưởng Condoleezza Rice tuyên bố trong cuộc họp lãnh đạo APEC tại Hanội rằng: “Ngày nay có nhiều doanh nhân cảm thấy mệt mỏi và chán nản với những rủi ro về kinh tế, bởi những hành động chính trị thiếu lương tâm…Ai lai muốn kinh doanh trong một nền kinh tế có các quy định của luật pháp được thực thi một cách bất thường, hoặc không hề được thực thi. Hay ở một nơi nhà nước bị tham nhũng hoành hành…Bởi tham nhũng và thiếu pháp quyền chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế”. Xem vậy việc Cộng Đảng và Nguyễn Tấn Dúng tiêu diệt tự do ngôn luận, không những vô hiệu hóa việc chống tham nhũng, còn làm hỏng kế hoạch thu hút vốn đầu tư quốc tế nữa. `

Little Saigon 05/12/2006

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục