Lý Đại Nguyên

Công cuộc vận động Tự Do Tôn Giáo tại Việtnam kéo dài 30 năm 1975-2005, với biết bao hy sinh, bị bức tử, tù đầy đối với các bậc tu hành tôn quý và những người có niềm tin vào giá trị tâm linh. Bi thảm không cùng là phải mất tới 22 ngọn lửa tự thiêu, đều có một tâm nguyện là đánh động lương tri của đảng cộng sản cầm quyền, sớm trở lại tính người, biết tôn trọng nhân quyền, trả những quyền tự do cơ bản cho toàn dân, mau dân chủ hóa chế độ. Đồng thời cũng thắp sáng lên tinh thần vô úy nơi tâm hồn mỗi người dân đang chịu đầy đọa, để cùng vượt khỏi sự sợ hãi, minh danh, công khai đòi lại những gì người dân phải có, mà cộng sản đã cướp đoạt suốt 60 năm dài. Nên có nhiều người, nhiều giới trong nước bừng khởi khí thế, đứng lên công khai đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền, dù hiểm nguy vẫn trùng trùng bao phủ; rồi, từng người, từng người bị trả giá cho lòng dũng cảm và sự hiểu biết của mình. Do vậy, đã quy tụ đươc sự góp sức vận động không mệt mỏi của người Việt khắp nơi trong, ngoài nước. Chính cuộc vận động Tự Do Tôn Giáo từ bi hào hùng mà kiên trì quyết liệt, thể hiện thật đầy đủ văn hóa tính của dân tộc và trình độ văn minh thời đại, đã chinh phục được lương tâm nhân loại, thuyết phục nổi dư luận toàn thế giới không ngừng hỗ trợ, buộc nhà cầm quyền cộng sản Việtnam phải chùn tay đàn áp, khiến cho các Tôn Giáo Dân Lập có thể ngang nhiên phục hoạt và kiện toàn tổ chức, tuy vẫn còn bị nằm trong sự o ép rình rập thường xuyên.

Từ cuối năm 2005 đến đầu năm 2006, các cuộc biểu tình bãi công đòi quyền lợi của giới lao động nổ ra và lan rộng khắp nước, lay động tới tận gốc rễ của chế độ bạo quyền cộng sản, từ lâu nay vẫn nhân danh giới lao động để cướp quyền lãnh đạo Quốc Gia của toàn dân. Nay chính người lao động Việt Nam đã đứng dậy tố cáo chế độ đó đang toa rập với các chủ nhân ngoại quốc, bóc lột, hành hạ và đầy đọa công nhân Việt Nam, giống như các Nông Nô, Công Nô thuộc Lãnh Chúa Phong Kiến xưa và Chủ Nhân Tư Bản man rợ Âu Châu thế kỷ 19, thời phát sinh Cộng Sản Chủ Nghĩa. Dù rằng chế độ cộng sản trên toàn thế giới nay đã sụp đổ, nhưng nhóm lãnh đạo Hànội vẫn bám lấy thứ chủ nghĩa lỗi thời thổi rữa Mác Lê Hồ ấy, để duy trì quyền lực độc đảng độc tài toàn trị, nhằm che đậy chủ trương tham nhũng, rồi Tư Bản Hóa cộng đảng và đảng viên.

Để chuẩn bị dư luận cho đại hội X, đưa ra chủ trương công khai hóa việc đảng viên làm kinh tế tư nhân, nhằm hợp pháp hóa tài sản tham nhũng của đảng viên, đầu năm 2006, nhóm lãnh đạo đảng đã phát động phong trào toàn dân góp ý với đại hội X của cộng đảng, về chủ đề 20 năm đổi mới. Thật là sôi động, các cựu lãnh đạo đảng, những “trí thức” của đảng, chẳng những không lớn tiếng ca tụng đảng như xưa, trái lại mạnh bạo tấn công vào những sai trái của đảng, kể cả cơ chế lỗi thời, lẫn những sai lầm trong việc quản trị đảng và điều hành nhà nước một cách tùy tiện vi phạm kỷ luật đảng lẫn pháp luật nhà nước, dẫn tới quốc nạn tham nhũng hết thuốc chữa. Quan trọng hơn hết là họ đều nhắm thẳng vào Bản Báo Cáo Tổng Kết Lý Luân của khóa họp thứ 12 ban Chấp Hành Trung Ương Đảng đưa ra, trong đó vẫn cương quyết duy trì quan điểm cộng sản thủ cựu, là trung thành với “chủ nghĩa xã hội trên nền tảng chủ nghĩa Mác Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh”. Tất cả những bài góp ý công khai ngay trên báo đảng và mạng lưới toàn cầu, cùng có chung một nhận định: Nếu Việtnam cứ kiên trì giữ thứ xã hội chủ nghĩa hoang tưởng lạc hậu Mác Lê Hồ thì Việtnam mãi mãi tụt hậu so với lân bang, chẳng thể đổi mới nổi. Còn việc cho đảng viên làm kinh tế tư nhân, rõ ràng là lý luận của đảng nói một đàng làm một nẻo. Sự thật thì đảng viên cộng sản Việtnam, kẻ còn quyền cũng như người mất quyền, chẳng ai biết được hình thù của thứ xã hội chủ nghĩa, mà Hồ Chí Minh rước từ Nga về, rồi bắt mọi người phải tuyệt đối tôn thờ và thực hiện, nó là thứ quái quỷ gì? Đến thời phải thích ứng với Kinh Tế Thị Trường, cộng đảng đành phải cột vào đó thêm một cái đuôi kệch cỡm Kinh Tế Thị Trường “theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa, lấy công ty Quốc Doanh là chủ đạo”.Để rồi Quốc Doanh luôn luôn khai làm ăn thua lỗ. Vì sự sống còn của nền Kinh Tế Thị Trường là phải đặt trọng tâm vào phát triển khu vực Tư Doanh, nên cộng sản buộc phải bỏ chủ trương lấy Quốc Doanh làm chủ đạo, cho đảng viên làm kinh tế tư nhân. Thế nên bằng cách này hay cách khác, họ đang hăng hái, hăm hở tự đào thải chủ nghĩa xã hội ra khỏi tư tưởng và đời sống thật của mình.

Những nhà ly khai, đối kháng, được dịp xoáy xâu vào cái gốc gian trá, mục rữa của chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng nô lệ của Hồ, nó đã tạo ra toàn là thứ quái dị “nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi”. Từ lãnh đạo xuống đảng viên “khỉ chẳng giống khỉ, người không ra người”, nó chỉ muốn có quyền để tham nhũng kiếm cho thật nhiều tiền, rồi từ chế độ xã hội chủ nghĩa lạc hậu, mau mau tiến lên chủ nghĩa tư bản tài phiệt man rợ. Nhất là cái cơ chế ‘song trùng” chồng chéo nhau, đảng quyền trùm lên chính quyền. Quốc Hội, Chính Phủ, Toàn Án là bù nhìn của đảng, mà đảng thì toàn do những thứ bất tài vô đức ngoan cố già cỗi ăn hại lãnh đạo, thế nên cả hệ thống cai trị nhà nước trở thành trì trệ trong công việc ích quốc lợi dân, nhưng lại quỷ quyệt ranh ma trong việc tham nhũng bóc lột dàn áp dân chúng, đục khoét ngân sách nhà nước.

Với không khí hào hứng góp ý đó, dư luận trong và ngoài nước cho rằng: Kỳ đại hội X này, sẽ có nhiều màn trình diễn đổi mới ngoạn mục, nhằm tạo ra một thời kỳ chuyển tiếp cho tiến trình dân chủ hóa chế độ, để có đủ tư thế vững vàng gia nhập thời đại toàn cầu hóa. Dù Nghị Quyết Đại Hội X không còn dám nhắc tới khẩu hiệu vô duyên Chủ Nghĩa Mác Lê Hồ. Nhưng buồn thay! Toàn văn bản Báo Cáo Chính Trị lỗi thời vẫn đã được thông qua. Nhóm lãnh đạo mới, khóa X, cũng lại do nhóm lãnh đạo cũ, khóa IX tiền chế để cho đại hội đảng bầu cho phải phép. Đúng là cha mẹ chuột chỉ có thể sinh ra con chuột con, chứ không cách gì đẻ được con voi lớn. Tuy nhiên “con chuột con” lần này được cái trắng trẻo mập mạp hơn “con chuột nhắt” kỳ trước. Vì trong nhóm 5 tên chóp bu lãnh đạo của cộng đảng lần này thì chỉ còn 2 kẻ được đào tạo trong môi trường văn minh “củ khoai” Miền Bắc, bởi thứ giáo dục nhồi sọ một chiều của Xã Hội Chủ Nghĩa Liên Xô, còn 3 người trưởng thành trong không khí văn hóa “gạo trắng” Miền Nam, do nền giáo dục tự do cởi mở của nền Dân Chủ Toàn Cầu. Nhờ đó, may ra vẫn còn một chút hy vọng mỏng manh nhỏ nhoi cho tương lai gần của tiến trình đổi mới.

Chữ đổi mới ở đây dùng là chỉ cho những người cộng sản phải tự đổi mới, để bước kịp với tình thế Việtnam. Nếu không đổi mới kịp trào lưu thì sớm muộn cũng bị loại bỏ. Vì hiện nay dân Việtnam không còn sợ uy quyền của đảng nữa, dư luận quốc tế và nhu cầu của Việtnam phải hội nhập với sinh hoạt toàn diện của thế giới, đã là sợi giây vô hình trói tay đàn áp của nhà cầm quyền cộng sản độc tài trên ghế cai trị, không còn tự tung, tự tác khủng bố như xưa, mà chỉ được làm ra những trò ngu xuẩn vừa đủ để khích thích cho phong trào Tự Do Dân Chủ có dịp bộc phát, mở ra Mùa Công Khai Đấu Tranh Chính Trị Dân Chủ Toàn Diện của Toàn Dân.

Riêng về chổ dựa xưa nay cho quyền lực độc đảng độc tài của Việtcộng là đàn anh Trungcộng, vốn là một trở lực lớn nhất cho việc dân chủ hóa chế độ, thì Tổng Cục II chịu ảnh hưởng của Tình Báo Trungcộng đã bị loại, hâu hết nhóm lãnh đạo theo Bắc Kinh đã thất thế. Hoa Kỳ và các nước, các tổ chức cấp viện đang dùng sức mạnh của đồng Dollars đầu tư, cho vay và viện trợ để đè bẹp dí ảnh hưởng của Trung Cộng trong thực tế sinh hoạt thị trường và đời sống xã hội Việtnam, cũng như thổi bay ý niệm thân Tầu ra khỏi những chiếc đầu nô lệ, và ngay cả trong mơ ước của đảng viên Việtcộng, từ thấp lên cao. Vì hầu như tất cả đảng viên đều đang có cùng một giấc mơ là muốn cho con cái họ sang Mỹ học, rồi lấy vợ, gả chồng với những thanh niên nam nữ Mỹ gốc Việt, để lo cho tương lai lâu dài của họ, như các con của vị thủ tướng tuổi trẻ tài chẳng cao, đã sớm lo xa, nhìn sâu, thấy đúng, giống vị thủ tướng của nước láng giềng bên hông vậy. Nên năm 2007 tình hình Tự Do Dân Chủ Việt Nam nhất định sẽ sáng sủa thêm. Vì, ông Thần Tự Do và bà Tiên Dân Chủ Việt Nam đã xuất hiện.

Lý Đại Nguyên

Lý Đại Nguyên

Mặt trận Iraq, Mỹ chỉ mới bắt đầu chuyển hướng vào việc ngăn cuộc nội chiến, giúp chính quyền Mailiki giải thể các lực lượng dân quân vũ trang. Nhóm Mahdi Army của giáo sĩ quá khích Shiit, Muqtada al Sadr thân Iran bị truy lùng, tước khí giới. Chính al Sard đã bỏ trốn. Nhóm khủng bố người Sunni liên tục từng ngày bị tiêu diệt, mặc dầu các cuộc ôm bom tự sát của bọn Khủng Bố đánh vào dân thường đang còn diễn ra đều đặn. Nhưng cuộc lễ hội khổng lồ Ashura của giáo phái Shiit toàn thế giới, tập trung hàng triệu người, vẫn diễn ra ở thánh địa Karbala, gần Baghdad, đánh dấu 680 năm, lãnh tụ Imam Hussein cháu trai của Tiên Tri Muhammad tử trận, khiến Hồi Giáo chia thành 2 phái Sunni và Shia.

Xem ra niềm tin của người dân Shia vào tôn giáo mình đã bất chấp những đe dọa của bom mìn, và chính quyền Baghdad phần nào đã khởi sắc để thành một chính quyền Quốc Gia. Trái lại ở Iran, những người ôn hòa đã bắt đầu lên tiếng phản đối thái độ cộc cằn và đường lối ngoại giao phi chính trị của ông tổng thống Ahmedinejad. Trong khi đó Hoa Kỳ đang triển khai hỏa lực tại vùng Vịnh, nhằm giải quyết những bế tắc tại Trung Đông và tích cực áp lực toàn diện xuống Iran, để buộc chính quyền Tehran phải từ bỏ việc chế tạo nguyên tử và thọc tay vào nội tình Iraq, thì tại chính nước Mỹ, tổng thống Bush bị đảng Dân Chủ tìm cách trói tay. Dư luận phản chiến chỉ muốn quân Mỹ bị thất trận tại Iraq giống như ở Việt Nam trước kia.

Nhưng nều hướng nhìn về Á Châu thì thấy chính sách Mỹ ở đây đang tiến vào thế tạm yên. Hoa Kỳ và Hàn Cộng trực tiếp nói chuyện với nhau, để mở lại hội nghị 6 bên về vấn nhằm gỡ bỏ nguyên tử của Bắc Hàn. Có nghĩa là người bạn lớn Bắc Kinh đã phải quay mặt đi để đàn em Kim Chính Nhất được thành đạt nguyện vọng là đi thẳng với Hoa Thịnh Đốn. Trong khi đó Hồ Cẩm Đào chủ tịch Trung Cộng hân hoan cầm 3 tỷ USD đi giúp các nước Phi Châu, nhằm tạo ảnh hưởng lâu dài tại Lục Địa Đen này. Khởi đầu ngày 30-01-07, bằng chuyến công du 8 nước là Sudan, Nam Phi, Cameroon, Liberia, Zambia, Namibia, Mozambique và Seychelles. Trước đó, quan hệ Nhật Bản - Trung Hoa đã ấm lại. Đối tác kinh tế giữa khối ASEAN, với các nước trong vùng Á Châu Thái Bình Dương đi dần vào nề nếp. Chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ về Phương Đông xem như xuôi chèo mát mái.

Khiến cho Hànội yên tâm thiết lập quan hệ toàn diện với Mỹ và hội nhập với nền kinh tế Toàn Cầu. Nhưng Cộng Sản Việt Nam chỉ muốn hội nhập về mặt kinh tế và ngoại giao, còn về chính trị, nội trị thì vẫn giữ độc đảng, độc quyền giống như chế độ Gia Trưởng Khoác Áo Dân Chủ cha truyền con nối của Singapore. Bởi vậy, 10 năm trước, khi Việt Nam bước chập chững vào Đổi Mới đã mời ông thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapore vào làm Tư Vấn cho Việt Nam. Năm nay thực tế là phải sống với Mỹ, nhóm lãnh tụ Hànội lại mời ông Lý tới để tham vấn. Vì trong các lãnh tụ Á Châu, Lý Quang Diệu là người nắm vững và đi đúng chiến lược toàn cầu của Mỹ nhất, nhờ thế mà tiểu quốc Singapore êm đềm phát triển không ngừng.

Ông Lý Quang Diệu đưa ra lời khuyên cho lãnh đạo Việtcộng: Về mặt quản lý, “đó là chính sách mạnh tay khi cần thiết, thay thế những cá nhân lỗi nhịp trong bộ máy…thực thi cải cách hành chánh với mô hình một cửa và đơn giản thủ tục, hoạch định chính sách dân số và quy hoạch đô thị, lương cao cho cán bộ viên chức, đánh thuế vào tiêu thụ, giảm thuế doanh nghiệp và thuế thu nhập của người dân”. Về đào tạo: “tự chủ hơn cho đại học” , “đưa tiếng Anh vào chương trình giảng dậy bắt buộc”. Theo họ Lý: “Thế giới đang thay đổi là thách thức lớn nhất. Nếu tự mãn với những gì đã có được, chúng ta sẽ chóng bị tụt hậu và bị vượt bỏ”. “Việt Nam cần luôn luôn thay đổi, cập nhật theo tình hình mới, có chính sách nhất quán theo một tầm nhìn lớn và bắt tay biến tầm nhìn lớn thành hiện thực”
Chẳng hiểu “thái thượng hoàng” Võ Văn Kiệt và nhóm lãnh đạo Hànội có tầm nhìn lớn đến đâu? Mà vừa trèo vừa run, vẫn cứ thay đổi cầm chừng nhỏ giọt. Đại Hội 4 Ban Chấp Hành Trung Ương vẫn nắm độc quyền chính trị, chỉ mới thu gọn cơ cấu đảng lại thành 6 đầu mối: 1- ban Tổ Chức, 2- ban Kiểm Tra, 3- ban Tuyên Giáo, 4- ban Dân Vận, 5- ban Đối Ngoại. 6- Văn Phòng Trung Ương, chưa dám Tư Nhân Hóa ngành Truyền Thông Báo Chí, chưa trao quyền cho cử tri trực tiếp bầu ra Quốc Hội. Hội nghị chỉ mới thống nhất chủ trương chuyển các Doanh Nghiệp làm kinh tế hiện thuộc các cơ quan Đảng, lực lượng vũ trang, mặt trận Tổ Quốc, các đoàn thể xã hội sang cho nhà nước quản lý từ năm 2007. Có nghĩa là từ nay, các doanh nghiệp do đảng, quân đội, công an, mặt trận, từ Trung Ương, các Bộ, xuống tới Tỉnh, Huyện, Xã trước đây thuộc quyền chủ quản của đảng, điều hành bởi cán bộ đảng viên, gọi chung là Đảng Doanh, nay đều thuộc quyền quản lý của Nhà Nước. Để cho chính phủ toàn quyền giải tư, nhằm đáp ứng với nguyên tắc Thị Trường của WTO. Việc này Trung Cộng đã thực hiện dưới thời Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ, tạo ra một rừng người thất nghiệp. Đến nay Hànội mới dám thực hiện. Lẽ cố nhiên những đảng viên đang điều hành các doanh nghiệp đó, nếu thấy có lời thì họ sẽ bỏ vốn vào để làm chủ, và phần còn lại thì các công ty ngoại quốc sẽ vào đầu tư, may ra thì Việt Nam thoát được cảnh thất nghiệp hàng loạt. Thấy rõ chỉ có 2 thành phần được lợi trong kế hoạch này là Đảng Viên làm kinh tế tư nhân và các nhà Đầu Tư ngoại quốc.

Dù nghiêm khắc tới mấy, thì cũng nên có cái nhìn chính xác về việc Cộng Đảng đang từng bước buộc phải giảm bớt quyền hành về mặt kinh tế, với hy vọng đặt vào việc các đảng viên làm kinh tế tư nhân sẽ biến Đảng thành một tập đoàn Tài Phiệt Man Rợ Cầm Quyền lâu dài, giống như cha con ông Lý Quang Diệu và Lý Hiển Long của tiểu quốc Singapore. Nhưng Singapore là một thành phố cảng đa sắc dân, họ chỉ có mục tiêu được thoải mái làm ăn giầu có. Chính quyền của họ Lý đã đáp ứng được nhu cầu của dân ở đây. Họ hoàn toàn khác với Việt Nam là một dân tộc có truyền thống Văn Hóa cá biệt, với tinh thần Độc Lập Tự Chủ cực mạnh. Nay thì truyền thống Văn Hóa Việt và tinh thần Tự Do Tự Chủ nơi người dân đang sôi sục bùng phát, qua Phong Trào Đòi Tự Do Dân Chủ của toàn dân trong và ngoài nước. Nếu Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng không nắm vững được Lòng Dân thì dù đang có Thế Nước trong tay, cũng chẳng làm nên đại sự.

Little Saigon ngày 30-01-2007 .

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục