Lý Đại Nguyên

Không riêng Hàn Cộng, mà còn nhiều nước lớn nhỏ trên thế giới cũng đều nuôi tham vọng trở thành cường quốc nguyên tử. Nên thế giới, nhất là Hoa Kỳ từ lâu nay đã đưa ra chủ trương ngăn cấm phổ biến võ khí hạt nhân, để khỏi lọt vào tay các nước hung đồ khủng bố, hay rơi vào tay các nước còn hận thù nhau, nhằm tránh một cuộc chiến nguyên tử không kiểm soát nổi. Tuy vậy ngoài các nước Mỹ, Anh, Pháp, Nga, Tầu là những cường quốc nguyên tử đã thủ đắc thứ vũ khí khủng khiếp này trong thời chiến tranh lạnh, Pakistan, Ấn Độ là 2 nước mới đây đã chính thức công khai sản xuất thứ vũ khí quái ác này, và mặc nhiên được công nhận là 2 quốc gia nguyên tử. Riêng Do Thái thì vẫn nằm trong danh sách nghi vấn là có vũ khí nguyên tử. Nay đến Hàn Cộng, vào đúng 10giờ30 sáng 09/10/2006 đã cho nổ thử một quả bom nguyên tử đầu tiên, để trở thành nước thứ 9 có thứ vũ khí nguy hiểm này. Đây là tấm gương xấu cho Iran quyết tiến hành tinh chế Uranium để trở thành cường quốc Hồi Giáo nguyên tử Trung Đông. Đấy là chưa kể tới Nhật Bản, Nam Hàn cũng khó cưỡng lại bị cuốn vào vòng sản xuất vũ khí nguyên tử. Dù tân Thủ Tướng Nhật, Shinzo Abe đã lên tiếng khẳng định, ông vẫn duy trì Nhật là nước phi hạt nhân. Cả thế giới đều công phẫn phản đối Hàn Cộng. LHQ lên án, Hôi Đồng Bảo An chuẩn bị giải pháp trừng phạt. Riêng Anh, Mỹ thì muốn dùng biện pháp cấm vận theo Điều 7 của Hiến Chương LHQ, có cho phép dùng đến phương tiện quân sự cưỡng hành. Một nước duy nhất là Iran ủng hộ Hàn Cộng.
Trước khi cho nổ thử nguyên tử 20 phút, Hàn Cộng có báo cáo cho Trung Cộng đàn anh của mình, Trung Cộng lập tức thông báo cho Washington, Tokyo, Hán Thành cùng biết, xem đây như là một hành động vô can. Và trong cuộc gặp làm hòa giữa Shinzo Abe – Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo hôm trước tại Bắc Kinh, 2 bên đã lên tiếng nghiêm khắc cảnh báo Bắc Hàn không nên thử bom nguyên tử. Nhưng đúng lúc Thủ Tướng Nhật, Shinzo Abe có mặt tại Hán Thành, bắt tay thân thiện với TT Roh Moo-hyun, thì Hàn Cộng cho nổ bom. Đây là một hành động khiêu khích có dụng ý, vì từ nhiều năm nay, 3 nước Nhật, Trung Cộng, Đại Hàn, bang giao không thuận thảo, áp lực đối với Hàn Cộng không quyết liêt, nên cuộc họp 6 bên Mỹ, Nga, Tầu, Nhật và Nam Bắc Hàn dậm chân tại chỗ. Nay, nếu Nhật, Tầu, Nam Hàn hòa giải với nhau, thì Hàn Cộng khó thoát khỏi sự khống chế của Bắc Kinh để phải tuân hành giải pháp phi hạt nhân, để rồi từ đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của đàn anh Trung Cộng.

Thực ra thì khi nhà tỷ phú Dương Bân gốc Hoa, hứa xây dựng cho Hàn Cộng một thành phố kinh tế sát biên giới Trung Hoa, có tầm vóc quốc tế để lấy thế đón nhận đầu tư nước ngoài, bị Trung Cộng bắt bỏ tù và tịch thu cơ sở làm ăn tại Hoa Lục, thì Kim Chính Nhất lãnh tụ Hàn Cộng đã thấy được âm mưu của Trung Cộng là không muốn cho nước mình thoát cảnh nghèo hèn, mà vĩnh viễn phải nhận viện trở của Bắc Kinh để sống cầm hơi, hoạt động ngoài vòng kiểm soát quốc tế, làm nơi trung chuyển giao dịch vũ khí và xuất khẩu nguyên tử, hỏa tiễn cho các nước Hồi Giáo và các nhóm khủng bố thù địch của Mỹ. Chính nhờ vậy mà Hàn Cộng nghiễm nhiên có kỹ thuật và xưởng chế tạo hỏa tiễn, nguyên tử, từ các nguồn cung cấp của Trung Cộng, Pakistan và Nga. Rồi bị Hoa Kỳ, Nhật Bản và các nước Âu Châu cô lập. Bắc Hàn rơi vào nạn đói toàn dân, đành phải nhận viện trợ của Nam Hàn, Nhật, Mỹ với điều kiện ngưng sản xuất thiết bị nguyên tử, để đổi lấy viện trợ lương thực. Tiếp đến cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu nổ ra. Chiến tranh Afghanistan, Iraq làm cho phong trào khủng bố bị phân tán. Các nước Trung Đông không nhập cảng các thiết bị hỏa tiễn, nguyên tử nữa, Hàn Cộng vừa bị mất thế, vừa bị cô lập. Đồng thời bị ép buộc vào bàn đàm phán 6 bên, viễn ảnh sẽ vẫn nằm trong sự khống chế của Trung Cộng.

Biết rõ như thế, nên Kim Chính Nhất đã áp dụng phương pháp “Chí Phèo”, bắn hỏa tiễn, thử nguyên tử, quyết phá ngang hội nghị, đòi nói chuyện trực tiếp tay đôi với Mỹ, không chịu qua trung gian của Trung Cộng. Nhưng rất buồn cho Hàn Cộng là Mỹ không muốn qua mặt Trung Cộng trong vấn đề Hàn Quốc. Có thể do các cuộc thỏa hiệp ngầm từ hội nghị Bàn Môn Điếm 1953 chia đôi Triều Tiên còn dây dưa. Cũng có thể là do thế chiến lược của Hoa Kỳ tại Á Châu Thái Binh Dương cần một đối trọng có thể kiểm soát được, đành phải đề cho Trung Cộng có vai vế của một cường quốc, nên Mỹ không vội gì mà gánh lấy gánh nặng Bắc Hàn. Chính vì vậy, mà Mỹ đã tích cực hỗ trợ cho chủ trương Ánh Sáng Vừng Thái Dương của Nam Hàn, nhằm tiếp tay cho Bắc Hàn tự phát triển kinh tế. Vì chỉ khi nào Bắc Hàn phục hồi nổi kinh tế, đi vào tiến trình Dân Chủ Hóa để dân chúng 2 miền chủ động thống nhất đất nước trong hòa bình, thì mới thoát khỏi cảnh Nhược Tiểu Quốc do các Cường Quốc sai xử.

Trong thế giới thời đại, thì các Nhược Tiểu Dân Tộc chỉ có con đường duy nhất là phải Tự Do Hóa Xã Hội. Thị Trường Hóa Kinh Tế, Dân Chủ Hóa Chế Độ thì mới chuyển đổi thân phận nhược tiểu thành cường quốc, dù cho là dân ít, nước nhỏ như Singapore. Hiện nay Nam Hàn là một cường quốc dân chủ kinh tế, đựơc cả thế giới nhìn nhận. Ngoại Trưởng Nam Hàn, Ban Ki-Moon vừa đựơc bầu làm Tổng Thư Ký LHQ. Còn Bắc Hàn dù có thủ đắc hỏa tiễn, nguyên tử, nhưng dân đói, nước nghèo, sống trong chế độ cộng sản độc tài sắt máu, lãnh đạo bởi một tên điên khùng tăm tối, gây thù với khắp thế giới, thì không những mãi mãi bị các bàn tay bên ngoài chi phối, thân phận nhược tiểu vẫn hoàn nhược tiểu. Nếu lúc nào đó, bị dồn nén bức bách đến độ phát khùng, bắn hỏa tiễn, liệng nguyên tử lung tung, thì cũng chỉ là hành động tự sát. Chủ trương của Kim Chính Nhất muốn vượt thoát khỏi bàn tay nham hiểm của Trung Cộng là điều đáng khen, hơn hẳn bọn lãnh đạo Cộng Đảng Việt Nam u mê, sìu sìu, ển ển, có thật đầy đủ điều kiện vựơt khỏi số phận nhược tiểu quốc, do Hoa Kỳ đưa lại, mà chỉ vì quyền lợi cá nhân và đảng, nên không dám dứt khoát nắm lấy thời cơ. Nhưng với phương pháp dùng hỏa tiễn, nguyên tử để buộc Hoa Kỳ và thế giới phải nhượng bổ yêu sách của mình là việc làm bất trí của Kim Chinh Nhất, chưa biết thân phận dân tộc mình vẫn chỉ là quân cờ thí trong tay các cường quốc, vẫn còn bị ràng buộc bới các loại mật ước đen tối, cho nên chỉ làm khổ dân, dẫn tới chết thân mà thôi.


Little Saigon 10/10/2006.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục