Lý Đại Nguyên

Thế Vận Hội là dịp để cho nước đứng ra tổ chức có cơ hội chứng tỏ với thế giới là mình đã là nước phát triển hùng mạnh, trong an ninh hòa bình, và được nhiều nước nể trọng. Bởi vậy Trungcộng đã ra sức chuẩn bị cho Olympic Bắc Kinh ngay từ thập niên 1990. Họ long trọng hứa với Ủy Ban Thế Vận Quốc Tế rằng: “Việc tổ chức thế vận hội sẽ giúp cho Trung quốc hòa nhập với thế giới và có điều kiện cởi mở trong nước”. Mãi đến năm 2001, Trungcộng mới được Ủy Ban Thế Vận chấp thuận cho tổ chức vào năm 2008. Từ đó TrungCộng đều dồn mọi nỗ lực người và của vào việc tổ chức Thế Vận Hội Bắc Kinh. Về hình thức thì đây phải được kể là một quy mô mang tầm vóc thế kỷ, nhưng về nội dung nó đã bị chính trị hóa.

Theo anh Lê Minh Phiếu, một trong số người được chọn cầm đuốc rước tại Saigon viết cho Bá Tước Jacques Rogge, chủ tịch Ủy Ban Thế Vận, nguyên văn: “ Thưa Ngài, khi được biết tôi đã được chọn để cầm ngọn đuốc Olympic - biểu tượng cho tinh thần thượng võ, cho hòa bình và đoàn kết các dân tộc trên thế giới - lần đầu tiên qua Việtnam, tôi rất mừng và tự hào. Thế nhưng, sau khi xem kỹ các bản đồ rước đuốc trên trang web chính thức của Olympic 2008, tôi nhận thấy rằng ngọn đuốc mà tôi sẽ rước không còn là ngọn đuốc của một Olympic trong sáng, mà đã bị chính trị hóa bởi ban tổ chức Olympic Băc Kinh 2008”

Trung quốc càng ngày càng có nhiều biện pháp để chứng tỏ rằng, họ có chủ quyền đối với quần đảo Hoàng Sa - một quần đảo mà họ đã xâm lược của Việtnam từ năm 1974”… “

Trên bản đồ rước đuốc Olympic và bản đồ rước đuốc Paralympic, quần đảo Hoàng Sa được cố tình thể hiện như một phần lãnh thổ của Trung quốc”
.

Lê Minh Phiếu đã chính thức từ bỏ vai trò rước đuốc này.

Thế Vận Hội lần đầu tiên diễn ra tại thành phố Olympia, Hy Lạp năm 776 trước Tây Lịch, cứ 4 năm một lần, đến năm 393 Tây Lịch thì chấm dứt. Năm 1894, ông Pierre, một nhà quý tộc Pháp làm sống lại. Ủy Ban Thế Vận Quốc Tế - International Olympic Committee - được thành lập và Thế Vận Hội đầu tiên được khai mạc tại Athens, thủ đô Hy Lạp năm 1896. Đại Chiến Thế Giới lần Thứ Nhất và Thứ Hai bị gián đoạn 3 kỳ vào năm 1916,1940 và 1944. Kể từ năm Thế Vận Hội London 1908, vì nước Anh không cho Ireland độc lập, nên các vận động viên của họ đã tẩy chay. Các vụ phản đối, tẩy chay tuy không toàn diện triệt để, mà hầu như đã trở thành truyền thống trong các kỳ Thế Vận Hội trước tới giờ. Chỉ có Thế Vận Hội Sydney 2000, được nhận là Olympic tốt nhất từ xưa nay. Olympic Athens 2004 cũng êm đẹp, mà tốn phí quá lớn. Nhưng tới Olympic Bắc Kinh 2008 này đã trở thành cơ hội cho Nhân Loại khảo đả Trungcộng về những chính sách phi nhân đối với dân chúng của họ, cũng như các dân tộc đã bị họ thôn tính và bành trướng đối với các nước nhỏ chung quanh.

Chỉ một năm sau ngày Trungcộng cướp được Hoa Lục, 1950, Mao Trạch Đông đã thực hiện cuộc chiếm đóng Tây Tạng. Năm 1959, người dân Tây Tạng vùng lên chống đối đòi chủ quyền, bị Trungcộng dìm trong biển máu. Đức Dalai Lama, nhà lãnh đạo tôn giáo, chính trị của Tây Tạng phải lưu vong sang Ấnđộ. Ngày 10/03/08, người Tây Tạng lưu vong phát động ngày về lại Tây Tạng. Tuy đoàn người hải ngoại bị chặn lại, nhưng giới tu sĩ bên trong, thuộc tu viện Drepung đã diễn hành tiến vào trung tâm thủ đô Lhasa. Cảnh sát Trungcộng bắt giữ 15 vị. Dân chúng bức xúc xuống đường. Ngày 11/03/08, tu sĩ thuộc viện Sera biểu tình cũng bị hành hung. Ngày 14/03/08, đã bùng nổ thành một cuộc bạo động lớn. Nhà cầm quyển Trungcộng ra lệnh cho du khách và ký giả ngoại quốc phải ra khỏi Lhasa trước khi dùng xe tăng, quân đội, cảnh sát xuống tay đàn áp tàn bạo.

Trungcộng lên án đức Dalai Lama đứng đàng sau cuộc nổi dậy đòi Độc Lập và phá Thế Vận Hội Bắc Kinh. Nhưng Ngài đã nhiều lần xác định lập trường là chỉ dùng phương pháp bất bạo động, đòi cho Tây Tạng được Tự Trị rộng rãi và không chống lại Thế Vận Hội Bắc Kinh. Hầu như tất cả thế giới dân chủ đều ủng hộ lập trường hòa bình của đức Dalai Lama. Nhưng dân Tây Tạng và những người có lòng, các nước cảm thông hoàn cảnh bị trị của dân tộc Tây Tạng, thì coi dịp Trungcộng tổ chức Olympic Bắc Kinh là cơ hội để buộc Trungcộng phải đối thoại trực tiếp với đức Dalai Lama về nền Tự Trị của Tây Tạng. Đồng thời buộc chính phủ Trungcộng phải mở rộng tự do cho người dân Trung Hoa và từ bỏ tham vọng bành trướng đối với các nước lân bang. Vì cả thế giới đểu rõ, Trungcộng đã nuốt trửng 2 dân tộc Tây Tạng và Uighur tại Tân Cương. Đang khống chế bọn Quân Phiệt Myanmar. Đang tàm thực tại Lào và Campuchia. Đang thao túng Việtcộng để lấn chiếm từ từ Việtnam, nhằm làm bá chủ toàn vùng Đông Nam Á. Trong khi đó, mối lo nội tại của Trungcộng, cái cớ để cho quân lực Hoakỳ danh chính, ngôn thuận bảo vệ an ninh vùng Biển Đông là Đài Loan, thì đang tự xuống thang xung đột, không còn đòi độc lập, chẳng nói tới tự trị, vẫn giữ nguyên trạng, để 2 bên hợp tác làm ăn phát triển giữa người Hoa với nhau. Mặc dù Hoakỳ, Nhật Bản, Ấn Độ và Úc đang hình thành thế Liên Minh Chiến Lược, nhưng không thể đối phó hữu hiệu với chính sách bành trướng tàm thực êm đềm, có sự tiếp tay của các chính quyền độc tài tay sai của Trungcộng, như trường hợp của bọn Việt Cộng, Lào Cộng, Miến Phiệt hiện nay.

Chính vì mối họa “Phi Nhân, Bành Trướng” của Trungcộng, nên người dân thế giới mặc nhiên hợp tác với dân lưu vong Tây Tạng đã tồ chức những cuộc biểu tình chống lại lễ rước đuốc Thế Vận vòng quanh thế giới. Mở đầu cuộc chống đối từ Anh quốc sang tới Pháp. Tại Paris, ban tổ chức đã phải hủy bỏ chặng sau cùng của cuộc rước đuốc, ngọn đuốc đã phải tắt đi đến 5 lần để đưa lên xe trốn chạy, khỏi bị người biểu tình giật mất. Ngày mai 09/04/08, ngọn đuốc Thế Vận đến San Francisco với nhiều hứa hẹn sôi nổi. Vì ở đây nhiều ngàn người đủ mọi sắc dân và bản xứ, đang tiềm phục để bày tỏ thái độ phản đối nhà cầm quyền Bắc Kinh đàn áp dân tộc Tây Tạng, tước đoạt quyền tự do của người dân Trung Hoa và âm mưu bành trướng ra các nước lân bang, mà luật pháp của Mỹ lại triệt để tôn trọng quyền biểu tình của người dân. Ủy Ban Thế Vận dự định sẽ chấm dứt cuộc rước đuốc này. Trong khi đó nhiều lãnh tụ chính phủ Âu Châu tỏ dấu không muốn tham dự lễ khai mạc Thế Vận Hội Bắc Kinh. Chủ tịch Hạ Viện Hoakỳ, bà Nancy Pelosi, ứng cử viên tổng thống đảng Dân Chủ- nữ nghị sĩ Hillary Clinton và nhiều chính khách Mỹ đã kêu gọi tổng thống Bush hãy tránh việc tham dự lễ khai mạc Thế Vận Hội Bắc Kinh, nếu chính phủ Trung Quốc tiếp tục không đưa ra các thay đổi quan trọng. Nhưng TT Bush vẫn coi đây là cơ hội đối thoại trực tiếp với Hồ Cẩm Đào lãnh tụ Trungcộng về các vấn đề mà Mỹ quan tâm. Dù sao thì áp lực quốc tế đang trực tiếp đè nặng lên Trungcộng trong dịp này.

Little Saigon ngày 08/04/2008.

Lý Đại Nguyên.

Cuộc biểu tình khởi sự ôn hòa tại Lhasa ngày 10/03/08, đánh dấu kỷ niệm cuộc khởi nghĩa bất thành của người Tây Tạng chống lại chế độ cai trị của Trungcộng xâm lược năm 1959, do khoảng 300 tăng sĩ phát xuất từ tu viện Drepung xếp hàng một, trang nghiêm tiến vào thủ phủ Lhasa, rồi bị công an, quân đội Trungcộng trấn áp. Nhưng chỉ 4 ngày sau, tình trạng bạo động bỗng nổ ra, và các cuộc đàn áp đẫm máu tiếp diễn. Trungcộng đổ lỗi cho nhà lãnh đạo tinh thần của Tây Tạng là Đức Đạt Lai Lạt Ma đã dàn dựng ra cuộc bạo động chống lại họ. Phát ngôn viên bộ Công An Trung Cộng, Ngô Hòa Bình nói rằng: “Kế hoạch sắp tới của các lực lượng đấu trang đòi độc lập cho Tây Tạng là tổ chức những đội tự sát để mở các cuộc tấn công bạo động”. Trung Cộng không quên ngụy tạo ra những bằng chứng giả, nhằm làm cho hình ảnh hòa bình, từ tâm, nhân ái. liễu đạo của Đức Đạt Lai Lạt Ma và chủ trương đòi hỏi quyền tự trị rộng rãi cho Tây Tạng đang đuợc toàn thể thế giới kính trọng, khâm phục bị tiêu tan.

Dư luận thế giới khâm phục, không chỉ vì đức độ của Đức Đạt Lai Lạt Ma, mà còn do tầm nhìn quán suốt của Ngài về thực tại của thế nước Tây Tạng, trước sức bành trướng khủng khiếp của Trungcộng. Với chủ trương triệt để “Hán Hóa Tây Tạng”. Với 7 triệu người Tầu thực dụng, trùm phủ lên 6 triệu người Tây Tạng bị trị. Với một chế độ độc tài cộng sản, gian trá, khát máu, tàn bạo bậc nhất toàn cầu. Nếu Ngài cứ đòi độc lập, và dùng phương pháp đấu tranh bạo lực, như một số lãnh tụ quốc gia lưu vong bình thường khác, trong lúc các cường quốc đua nhau làm ăn với Trung Hoa thì lập tức Ngài bị bỏ rơi, dân tộc của Ngài lâm vào cảnh đấu tranh vô vọng, đi tới chỗ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Chính vì vậy, mà Ngài đề cao tinh thần từ bi bất bạo động, và chỉ đòi hỏi cho Tây Tạng được tự trị rộng rãi, tránh nạn “diệt chủng văn hóa”. Ở điểm này khiến cho thế giới, nhất là các cường quốc dân chủ đều đã mặc nhiên nhìn nhận Ngài là một biểu tượng cho tinh thần hòa bình, tự do, nhân quyền chung của nhân loại. Các lãnh tụ chính trị quốc tế đã tiếp rước Ngài trọng thể, mặc cho Trungcộng cay cú phản đối. Bởi vậy, Trungcộng đã tìm mọi cách, mọi cơ hội để chống lại với cuộc vận động quốc tế về nhân quyền và tự trị của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Mà cách hữu hiệu nhất là làm mất chính danh, chính nghĩa của cuộc đấu tranh ôn hòa bất bạo động cho nền tự trị Tây Tạng trước dư luận quốc tế, biến thành cuộc tranh đấu bạo động đòi độc lập cho Tây Tạng, đó là điều Trungcộng dự mưu từ lâu. Đến đây thì có thể giải thích cho cuộc biểu tình ôn hòa của chư tăng ngày 10/03/08, bỗng thành cuộc bạo động, tàn phá, đẫm máu, để Trungcộng mau mắn mời báo chí, ngoại giao quốc tế đến Lhasa để đổ tội bạo hành cho các nhà sư ôn hòa và dân chúng Tây Tạng hiền lành xuống đường đòi nhân quyền và tự trị.

Theo nhà báo Gordon Thomas trên tờ Canada Free Press, ngày 21/03/08, đặt câu hỏi, để tự trả lời: “Vì sao cuộc tranh đấu cho nhân quyền và tự trị của các nhà sư Tây Tạng vốn yêu chuộng hòa bình bỗng nhiên có các cảnh bạo lực như đốt nhà, đốt xe, đập phá nhà cửa, hành hung người …? Thực ra đó là công an Trung Quốc mặc áo cà sa giả làm sư, cố ý bạo động để bêu xấu cuộc chiến vì tự do dân chủ của dân tộc Tây Tạng, những người bản tính rất hòa bình”.Trong bản tin đó có ghi lại một xác minh của GCHQ, tức là Sở Truyền Thông Chính Phủ Anh, nói là ���mạng theo dõi truyền thông điện tử của sở này từ vệ tinh lấy các sóng tín hiệu từ không gian đã xác nhận lời của Đức Đạt Lai Lạt Ma rằng, "chính nhân viên an ninh Trung Quốc đã giả trang làm sư để kích động bạo loạn và làm hàng trăm người Tây Tạng chết hay bị thương. Đây là quyết định của chính phủ Bắc Kinh muốn lấy cớ để dẹp một lần cho xong những bất mãn âm ỉ ở Tây Tạng, nơi đang thu hút sự chú ý của thế giới, khi sắp tới lễ hội Thế Vận 2008”. Song song với tin này thì một tấm ảnh được Ủy Ban Nhân Quyền Tây Tạng phổ biến cho thấy nhiều binh sĩ Trungcộng với đầu trọc, tay ôm áo cà sa màu nâu đỏ, có ghi là scan lại từ bìa của bản phúc trình của ủy ban này năm 2003, và viết rằng, vì các nhà sư không chịu tham gia đóng một cuốn phim, nên binh lính Trung Quốc nhận lệnh phải mặc áo sư để giả trang.

Việc giả mạo, gán tội, lừa dối dư luận là nghề của người cộng sản, họ không làm thế mới là lạ. Với người Tu Sỉ Phật Giáo Tây Tạng hiếu hòa thì Trungcộng biến thành hung ác trước mắt thế giới. Với người Tu Sĩ Hồi Giáo Tân Cương, vì luật Hồi Giáo vốn cấm ăn thịt heo, thì Trungcộng bắt giam bỏ đói các tu sĩ rồi bắt họ phải ăn cơm với thịt heo để quay thành phim phổ biến, làm cho họ phạm giới, hết được tín hữu nhận là tu sĩ nữa. Đồng thời quy chụp cho cuộc đấu tranh của người Uighur giành độc lập ở Tân Cương thuộc phe Hồi Giáo quá khích khủng bố, khiến thế giới bỏ rơi, để thằng tay tiêu diệt. Cộng sản vốn thâm độc, mà cộng sản Tầu càng thâm độc hơn. Nhưng với biến cố Tây Tạng hiện nay thì Trungcộng không còn mập mờ đánh lận con đen được nữa. Nên áp lực thế giới mỗi ngày một mạnh lên tổ chức Thế Vận Hội Bắc Kinh, khiến Trungcộng dù vẫn hung hăng lên án Đức Đại Lai Lạt Ma và đàn áp người Tạy Tạng, nhưng Ôn Gia Bảo thủ tướng Trungcộng hôm 30/03/08, đã phải đánh tiếng: “Bắc Kinh sẽ nối lại cuộc đối thoại với Đức Đạt Lai Lạt Ma, nếu Ngài từ bỏ lời kêu gọi độc lập cho Tây Tạng, và thừa nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với Đài Loan và Tây Tạng”. Thực ra thì Đức Đạt Lai Lạt Ma đâu có đòi Tây Tạng Độc Lập, còn tân tổng thống Đài Loan, Mã Anh Cửu của Quốc Dân Đảng cũng chẳng chủ trương 2 nước Trung Hoa độc lập. Đúng là giết không nổi tha làm phước.

Nhưng như vậy, không có nghĩa là Trungcộng đã dứt bỏ tham vọng bành trướng ra các nước chung quanh, hấp dẫn nhất vẫn là những nước còn nằm dưới chế độ độc tài, chống lại dân chúng của chính mình, như Miến Điện, Campuchia, Lào và Việtnam. Ở Miến Điện thì hầu như cả về tài nguyên, kinh tế, chính tri, quân sự đều đã nằm trong tay Trungcộng. Campuchia thì Trungcộng dùng viện trợ để bành trướng thế lực. Riêng Lào thì Trungcộng vừa viện trợ kiến thiết, vừa tràn người vào xứ cộng sản độc tài nhỏ bé, mà dân chúng hiền hòa theo Đạo Phật này, để biến thành Tây Tạng Thứ Hai, vì dân số Lào cũng chỉ có 6 triệu, mà dân Tầu có mặt ở đây cũng đã gần số triệu. Nếu Lào hoàn toàn lọt vào tay Trung Cộng thì Việtnam lâm nguy. Vì Việtnam vẫn do cộng đảng lãnh đạo, vẫn nhận chịu số phận làm đàn em của Tầucộng, vẫn nhận lệnh quan thầy để tiêu diệt tinh thần Dân Tộc nơi tuổi trẻ Việtnam, chưa thực sự Dân Chủ Hóa chế độ, thì dù Mỹ và các cường quốc Dân Chủ có đổ vốn đầu tư vào Việtnam nhiều bao nhiêu, cũng không cứu Việtnam khỏi số phận của Tây Tạng ngày mai. Đây là một vấn nạn được đặt ra cho Quốc Dân Việt Nam, cho Hoa Kỳ và cả Thế Giới Dân Chủ.

Little Saigon ngày 01/04/2008.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục