Lý Đại Nguyên

Đứng trước viễn cảnh Việtnam sắp bị mất nước, mất lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo, mất luôn dân tộc vào tay Trungcộng, do bọn Mancộng Hànội hợp pháp hóa việc cho công nhân, thương nhân, quân nhân, thường dân Trungcộng tự do tràn vào Việtnam, nắm các điểm chiến lược quân sự trên Cao Nguyên Trung Phần, các đặc khu kinh tế thương maị, xây dựng ở đô thị. Đồng thời dùng văn hóa “Khổng Giáo” cổ xưa lỗi thời đã bị Đế Quốc Tầu “Hán hoá”, cộng với hệ thống độc đảng, độc tài bạo trị Mao Trạch Đông của Trungcộng, nhồi nhét vào đầu đảng viên và quân, cán, chính Việtcộng, triệt để thay thế cho nền Văn Hóa Viên Dung Đa Nguyên, Phân Nhiệm, Điều Hợp của truyền thống Dân Tộc Việtnam, rồi ngoan ngoãn thực hiện kế hoạch “Hán Hóa Việt Nam” của Trungcộng, nhằm đàn áp, khống chế toàn dân Việtnam đang khao khát Tự Do Dân Chủ, trong khi vẫn cố tình quên việc đệ trình Liên Hiệp Quốc để xác nhận chủ quyền thềm lục địa, bao gồm 2 quần đảo Hoàngsa, Trườngsa của Việtnam, mà hạn chót vào ngày 13/05/2009 này. Nên Hoà Thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống, kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã phải đưa ra Lời Kêu Gọi BẤT TUÂN DÂN SỰ, BIỂU TÌNH TẠI GIA, mở đầu cho Phong Trào Đấu Tranh Bất Bạo Động, nhằm chống lại việc Việtcộng hợp pháp hóa cho Trungcộng thôn tính toàn diện Việtnam. Tuy lời kêu gọi này đã được dư luận hiểu biết trong, ngoài nước nhiệt tình ủng hộ và hưởng ứng, nhưng bọn Mancộng vì quá lo sợ, nên đã tung ra phản đề cho rằng: “Biểu Tình Tại Gia là làm lợi cho Việtcộng”. Đây là biện pháp đánh trả có tác dụng đối với những người đang hăng say chống cộng, muốn có các biến động xuống đường ngoạn mục ngay tức thời, còn kết quả thuận lợi hay nguy hại đến đâu thì không cần bàn tới. Thực ra dưới chế độ cộng sản toàn trị, lâu lâu bọn cầm đầu gian manh cũng phải tạo ra các biến động “xả hơi”, để bắt các tổ chức đối kháng còn non trẻ, chưa quy tụ thành sức mạnh khuynh đảo chế độ, nhằm làm cho dân chúng sợ cái gọi là “thủ đoạn chính trị”, cho dân chúng cam chịu từ bỏ dân quyền và nhân quyền của mình, cho các tổ chức xã hội dân sự không thể xuất hiện, cho cộng đảng độc quyền chính trị buôn dân, bán nước. Làm cho dân lành không dám tin vào tinh thần và sức đề kháng của dân tộc mình nữa. Đành “an phận thủ thường” lo kiếm sống hàng ngày cho gia đình yên ổn, mặc cho bọn Mancộng làm gì đó thì làm.

Thực ra trong phương pháp đấu tranh bất bạo động, việc bất tuân dân sự và biểu tình tại gia chỉ là một biện pháp đánh vào kinh tế, buộc kẻ đương quyền phải lo đối phó, và phòng vệ, làm cho tình thế căng thẳng, mà không thể xuống tay đàn áp phong trào được. vì chưa có sự sôi động bởi các cuộc xuống đường biểu tình. Còn phía người đấu tranh, đây được xem như một cuộc tập dượt tinh thần kiên nhẫn, kỷ luật nghiêm ngặt của cuộc “Đấu Tranh Bất Bạo Động” cũng như đánh giá sự hưởng ứng của toàn dân và đồng tình của dư luận quốc tế. Đấu tranh bất bạo động là sẵn sàng chấp nhận để cho đối phương bạo động với mình, mà mình không đánh trả. Nhưng quyết liệt, dứt khoát lao tới trước mặt đối phương trong mọi tình thế, mọi trường hợp, kể cả đấu tranh trên đường phố, để họ phải hiểu rằng: “Bạo Lực không thể thắng nổi Chân Lý”. Khiến cho áp lực Quốc Tế có lý do buộc giới cầm quyến phải nhượng bộ đòi hỏi chính đáng của toàn dân. Vậy Bất Tuân Dân Sự, Biểu Tình Tại Gia là cơ hội cho mọi người có thời gian tập trung ý lực, nếu là người có tín ngưỡng thì cùng nhất tâm cầu nguyện cho một mục đích tối thượng là đòi “Chủ Quyền Dân Tộc, Vẹn Toàn Quốc Thổ, Tự Do Dân Chủ” cho Việtnam.

Nhìn sang các cuộc đấu tranh đường phố của dân chúng Tháilan thì, từ năm 2006, quân đội Thái lật đổ chính phủ dân cử của thủ tướng Thaksin Shinawatra vì bị cáo buộc là lợi dụng chức quyền tham nhũng. Thailan sau thời quân quản, tái tổ chức bầu cử, phe của Thaksin vẫn thắng cử, vì được đa số nông dân ủng hộ. Samak Sundaravej được bầu làm thủ tướng. Phe đối lập tại đô thị, mặc Áo Vàng biểu tượng của Hoàng Gia tràn xuống đường biểu tình phản đối, chiếm đóng luôn tòa nhà chính phủ tại thủ đô Bangkok. Quân đội không can thiệp, Tòa Án phải đưa ra phán quyết buộc ông Samak phải từ chức vì can tội đã làm một công việc mà luật cấm vị thủ tướng không được làm. Quốc Hội bầu người anh rể cựu thủ tướng Thaksin là Somchai Wongsawat lên kế vị. Phong trào dân chúng đấu tranh đường phố lại càng quyết liệt hơn, họ làm chủ thủ đô, đồng thời chiếm luôn 2 phi trường chính của Bangkok, làm cho kinh tế Thái lâm nguy. Cuối cùng Tòa Án Thái phải ra phán quyết giải tán đảng Quyền Lực Nhân Dân –PPP- của Thaksin, cấm lãnh đạo đảng này, kể cả thủ tướng Somchai không được hoạt động chính trị trong 5 năm, vì can tội gian lận bầu cử.

Quốc Hội Thái bầu ông Abhisit Vejjajiva thuộc phe đối lập lên làm thủ tướng. Lập tức phe mặc Áo Đỏ, đa số ở nông thôn tập trung về Bangkok xuống đường biểu tình. Phe này vốn trung thành với Thaksin, ông đang sống lưu vong tại ngoại quốc vì tội tham nhũng, nhưng vẫn lên tiếng thúc đẩy cho phe Áo Đỏ lật đổ thủ tướng Abhisit, giải tán Quốc Hội, để ông sớm về nước. Phe Áo Đỏ ngày càng tỏ dấu quá khích. Tiến vào phá hoại Hội Nghị Thượng Đỉnh của khối ASEAN tại Pattaya, khiến các nguyên thủ quốc gia ở đây phải dùng trực thăng lánh nạn, làm cho thủ tướng Abhisit mất mặt, nước Thái tụt giảm trên trường quốc tế. Ngày 12/04/09, thủ tướng Abhisit ban bố tình trạng khẩn cấp tại thủ đô và vùng phụ cận. Bốn giờ sáng ngày 13/04/09 quân đội Thái bắt đầu chiến dịch vãn hồi trật tự tại Bangkok, bằng hơi cay và bắn súng chỉ thiên, Phe Áo Đỏ phản ứng lại bằng bạo lực, nhanh chóng cướp 3 xe chở gas đặt vào khu vực đông dân để quân đội không dám tấn tới, đốt vỏ xe, cướp 37 xe bus để ngăn đường, và cướp dinh chính phủ. Ngày 14/04/09, chính phủ Abhisit được Quân Đội hậu thuẩn đã vãn hồi trật tự tại Tháilan, để dân chúng đón mừng Năm Mới của Dân Tộc Thái. “Phe Áo Đỏ đã rút đi sau 4 ngày căng thẳng tại thủ đô Bangkok. Những người biểu tình chống chính phủ, bị quân đội bao vây chặt chẽ, cuối cùng đã nhận thất bại” -RFI-. Chính phủ đã ra lệnh bắt cựu thủ tướng Thaksin Shhinawatra hiện đang lưu vong, và 12 cộng sự viên trung thành của ông ta đã điều khiển cuộc biểu tình.

Cuộc đấu tranh trên đường phố của người dân đòi tự do dân chủ, là việc làm chính đáng, nhưng nếu dùng tới bạo lực, thì lập tức bị chống trả bằng vũ lực ngay, mà không ai có thể binh vực cho được. Vì trong thời đại Nhân Chủ Nhân Văn, thế giới công nhận và tôn trọng quyền tự do phát biểu ý kiến bằng các phương tiện hoà bình, như truyền thông, báo chí, hội thảo, biểu tình, biểu dương lực lượng của người dân nơi công cộng, ngoài đường phố, bằng phương pháp NhânVăn Bất Bạo Động, để buộc nhà đương quyền phải thay đổi. Dù cho có ngoan cố như bọn cộng sản, nếu hàng triệu người tay không, với ý chí kiên cường, nhẫn nhục, bất khuất, đồng loạt xuống đường, lừng lững đi tới, hoặc tọa kháng cầu nguyện cho Độc Lập Dân Tộc, Vẹn Toàn Quốc Thổ, Tự Do Dân Chủ, thì vũ khí nào cũng không cản nổi, nhà tù nào cũng không giam hết, quân đội nào cũng phải mềm lòng buông súng để “Bất Tuân Quân Sự” thôi.

* Little Saigon 14/04/2009.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục