Lý Đại Nguyên
Từ ngày Nguyễn Tấn Dũng ngồi vào ghế thủ tướng, chưa thấy làm được điều gì ích nước lợi dân, chỉ thấy toàn là những hành vi chống lại với tiến trình đổi mới. Điều đáng tức cười nhất là Dũng luôn luôn tự rút súng bắn vào chân mình. Như việc đi gặp Giáo Hoàng của Kitô Giáo Hoàn Vũ ở Lamã xong, liền để mặc đàn em đập phá tượng Đức Mẹ Sầu Bi và bỏ tù Lm Nguyễn Văn Lý, rồi hô hoán lên là Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và Tòa Thánh Vatican đồng ý. Để Giáo Dân và Giáo Hội Kitô phải có thái độ phản đối. Điều ngu muội nhất là Dũng đã tự bắn vào đầu mình khi ban hành chỉ thị số 37/CP, ngày 29/11/2006, nhằm bịt miệng báo chí, tạo điều kiện cho khuynh hướng bảo thủ đưa Lê Doãn Hợp vào chức Bộ Trưởng Thông Tin Truyền Thông để buộc tất cả báo giới Việt Nam phải “đi đúng lề đường bên phải” của phe bảo thủ, có nghiã là đi trái hướng của đường đổi mới. Biết rằng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết sở dĩ có được vị thế lãnh đạo hôm nay, đều nhờ vào không khí đổi mới, phát xuất từ Miền Nam, mà tờ báo Tuổi Trẻ của Sàigòn có công đầu.

Ấy thế mà chính tờ Tuổi Trẻ lại trở thành “con dê tế thần” cho phe bảo thủ của Nguyễn Tấn Dũng mới là đau. Kẻ đau nhất không ai khác hơn là cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt, người đỡ đầu của tờ Tuổi Trẻ lẫn Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Minh Triết. Ngay sau vụ 2 phó tổng biên tập của Tuổi Trẻ bị ngưng chức, Võ Văn Kiệt đã gặp cơ quan chủ quản của báo Tuổi Trẻ là Ban Thường Vụ Thành Đoàn Thanh Nìên. Trong gần 4 tiếng, Võ Văn Kiệt đã dùng nhiều thời giờ nói về vấn đề tổ chức, quản lý của Thành Đoàn với các đơn vị trực thuộc. Ông nói: “Tờ báo Tuổi Trẻ hay nhà xuất bản Trẻ, thời kỳ đấu tranh thành lập, nếu không có cơ quan quản lý, không ra đời được. Một tờ báo lớn nhất của cả nước không còn mặc được cái áo của Thành Đoàn trước đây, Tuổi Trẻ không chỉ viết về đối tượng tuổi trẻ, thanh niên, mà là tất cả đối tượng khác; không chỉ xã hội, đời sống, mà là những vấn đề chính trị nữa. Nó vượt quá tầm địa phương rồi”. Việc Võ Văn Kiệt quyết liệt nhập cưộc, với ý hướng muốn tờ Tuổi Trẻ không còn bị thống thuộc Thành Đoàn Thanh Niên Cộng Sản nữa, và với việc Nguyễn Tấn Dũng tự thủ tiêu tư thế đổi mới của mình, chắc chắn nội bộ Việtcộng sẽ còn nhiều màn trình diễn ngoạn mục.

Nhưng, trong nhất thời thì khuynh hướng bảo thủ đang thắng thế. Chúng đã đánh giập đầu tờ Tuổi Trẻ tiêu biểu cho khuynh hướng đổi mới, để bắt toàn thể báo chí Việtnam phải xếp hàng theo lệnh điều khiển của Lê Doãn Hợp, đồng loạt hợp xướng với bài bình luận của báo Nhân Dân điện tử đả phá Hòa Thượng Thích Quảng Độ và Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, dưới tựa đề: “Thích Quảng Độ và các tham vọng chính trị đội lốt tôn giáo”. Trong đó nói, Hòa Thượng đã cầm đầu một số phần tử cực đoan, hoạt động chống phá nhả nước gây rối làm mất trật tự công cộng. Cùng với báo Nhân Dân, báo Tiền Phong và ViệtnamNet cũng đăng một loạt bài công kích việc Hòa Thượng Thích Quảng Độ và các cộng sự, tổ chức cứu trợ cho Dân Oan đi khiếu kiện nhà đất.
Vì vào ngày 17/07/2007, Hòa Thượng đã đích thân cùng với phái đoàn của Giáo Hội, đến gặp, an ủi, trợ giúp chút tịnh tài cho những Dân Oan khốn khổ, nheo nhóc, đói khát, tụ tập la liệt bên ngoài Văn Phòng Quốc Hội 2 ở Sàigòn cả tháng trời, để khiếu kiện, mà chẳng ma nào đoái hoài. Việc đó đã làm Việtcộng hoảng sợ, khiến chúng vội vàng xuống tay đàn áp, giải tán Dân Oan, làm cho dư luận người dân trong ngoài nước và quốc tế thêm oán ghét Việtcộng hơn. Lập tức Hoà Thượng nhân danh Viện Trưởng Viện Hóa Đạo GHPGVNTN đưa ra kêu gọi đồng bào trong ngoài nước, tiếp tay cứu trợ Dân Oan Việt Nam, lời kêu gọi được hưởng ứng nồng nhiệt. Rồi ngày 23/08/07, Ngài Quảng Độ lại ủy cho Thượng Tọa Thích Không Tánh, Tổng Vụ Trưởng Từ Thiện Xả Hội của Viện Hóa Đạo ra tận Hànôi để cứu trợ cho Dân Oan. Khiến lãnh đạo Viêtcộng cuống cuồng phải cho công an bắt Thầy ngay trước mắt Dân Oan, trong khi Thầy vừa mới trao tiền cứu trợ được một số người. Đây là một hành động thô bạo “ăn cướp cơm chim”, làm cho Dân Oan ngỡ ngàng, bật khóc và kêu réo vang trời, đòi Công An phải thả ngay Thầy Không Tánh ra. Sau một thời gian cầm giữ, đe dọa, thuyết phục thầy Không Tánh không kết quả, chúng buộc phải trả lại toàn bộ ngân khoản cứu trợ, kể cả số tiển bọn họ lấy được từ tay Dân Oan, rồi chuyển Thầy về Sàigòn thả xuống cổng chùa Liên Trì nơi Thầy cư ngụ.

Từ đó báo chí Việtcộng bắt đầu mở chiến dịch chụp mũ, tố cáo Hòa Thượng Thích Quảng Độ và Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất là khích động Dân Oan gây rối loạn. Đáng buồn là một số trí thức, chính khách gà mờ, vội cho rằng, không nên biến vụ việc Dân Oan Khiếu Kiện thành phong trào đấu tranh chính trị. Có thể là một tổ chức nào khác thì có ý đồ đó, nhưng với Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất, hay bất cứ một tôn giáo chân chính nào, thì luật Phật, luật Trời cũng buộc các tín đồ, tín hữu và các giáo hội đó đều phải có trách nhiệm thiêng liêng là cứu giúp những người lâm cảnh khốn khó oan khuất. Trước cảnh Dân Oan Khiếu Kiện Việt Nam đói khát, tàn tạ nằm vật vã la liệt, đi đứng vất vưởng nơi hè phố của Sàigòn, Hànội, mà không phát tâm cứu giúp thì kè đó không phải là Người, chứ đừng nói là bậc tu hành của tôn giáo chân chính. Thế nên dù biết rõ hành động cứu trợ Dân Oan của mình có bị Việtcộng vu khống lên án, hoặc bỏ tù, hay giết chết, thì ngài Quảng Độ và các vị thuộc Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất cũng hoan hỷ đón đợi.

Chỉ tội nghiệp cho Nguyễn Tấn Dũng, việc đánh phá ngài Quảng Độ và GHPGVNTN đi cứu trợ Dân Oan Khiếu Kiện lại chính là hành động Nguyễn Tấn Dũng tự bắn vào tim mình. Vì thực ra Dân Oan đa số là những đồng chí, đồng đội và đồng tình của Dũng trước kia, họ đặt nhiều hy vọng vào việc Dũng làm thủ tướng, Triết làm chủ tịch nước để oan khiên của họ được sớm giải quyết. Nhưng chẳng những chính phủ của Nguyễn Tấn Dũng đã lờ đi, đùn về cho bọn thủ phạm địa phương tự giải quyết, lẽ cố nhiên là “đánh bùn sang ao”. Dân Oan lại kéo lên Sàigon, Hànội để nhịn đói, chịu khát khiếu kiện. Thế mà bọn Dũng, Triết lại chận không cho Phật Giáo Thống Nhất cứu trợ thì quá là tàn nhẫn. Việc Nguyễn Tấn Dũng tự bắn vào chân, bắn vào đầu, bắn vào tim, rồi lê thân tàn què quặt, với cái đầu méo mó, trái tim không hồn tới Liên Hiệp Quốc xin làm hội viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An, thì nếu có được tổ chức Quốc Tế này thí bỏ cho vị trí đó, cũng chẳng vẻ vang gì cho Việtnam ta.

Little Saigon ngày 28/08/2007.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục