-Lý Đại Nguyên-

Từ ngày bước vào Nhà Trắng, tổng thống Hoakỳ, Barack Obama và chính phủ Dân Chủ của ông đã tỏ dấu theo đuổi chính sách ngọai giao mềm dẻo hòa hoãn, đến độ mềm nhũng với tất cả các nước thân lẫn sơ, ngoại trừ các nhóm khủng bố quốc tế. Nhất là đối với Trungcộng, một chủ nợ khổng lồ của Mỹ thì chính sách ngoại giao nhân quyền của Mỹ đã trở thành nhão nhoét. Khiến cho các nước trong vùng Đông Nam Á và Thái Bình Dương không dám tin vào chủ trương “Trở Lại Á châu” của Mỹ. Chính quyền Quốc Dân Đảng Đài Loan của tổng thống Mã Anh Cửu tiếp tục xiết chặt quan hệ giao thương với Trungcộng. Chính phủ Dân Chủ cánh tả Nhậtbản của thủ tướng Hatoyama, tận tình hòa giải với Bắckinh, và muốn xét lại việc quân đội Mỹ đóng tại Okinawa của Nhật.   Bỗng nhiên ngày 12/01/2010, công ty Google, một tập đoàn internet khổng lồ quốc tế, cho hay: 
“đã phát hiện những vụ tấn công mạng một cách tinh vi hồi trung tuần tháng 12/09 nhằm vào các tài khoản Gmail của các nhà hoạt động nhân quyền ở Trungquốc, và ít nhất còn có 20 công ty lớn khác cũng bị tin tặc tấn công tương tự”.  
Google không cụ thể cáo buộc chính phủ Trungcộng, nhưng họ không còn sẵn lòng kiểm duyệt công cụ tìm kiếm các trang mạng được sử dụng tại Trungquốc, , như chính phủ yêu cầu. Google tuyên bố;  
“Có thể sẽ chấm dứt hoạt động tại Trungquốc”. 
Lập tức ngày 13/01/10, ngoại trưởng Mỹ, Hillary Clinton lên tiếng: 
 “Những cáo buộc của Google đặt ra những câu hỏi và quan ngại nghiêm trọng, và muốn nghe một lời giải thích từ Trungquốc”. 
Ngày14/01/10 phát ngôn nhân Tòa Bạch Ốc, Robert Gibb tuyên bố: 
 “Nhà Trắng ủng hộ quyết định của tập đoàn Google”.  
Trả lời các ký giả, liệu việc này có làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa Hoakỳ và Trungquốc không? Ông Gibb nói: 
 “Tổng thống Obama tin tưởng mạnh mẽ về những quyền phổ quát của mọi người trên toàn cầu, không một quốc gia nào được quyền ngăn chặn”.  
Ông Neelie Kroes, phụ trách về cạnh tranh của Liên Âu cũng lên tiếng bày tỏ quan ngại đối với chính sách kiểm duyệt Internet của Trungcộng và khẳng định:  
“Tầm quan trọng của việc một hệ thống mạng mở không bị ngăn chặn”. 
Công ty Yahoo có phần hùn lớn trong tập đoàn internet Alibaba của Trungcộng, tuyên bố: “Sát cánh với Google”. Xem ra, nếu các tập đoàn Internet quốc tế đồng loạt cùng bỏ chạy khỏi Trungquốc, thì các nhà đầu tư và giao thương quốc tế có còn dám tin tưởng vào hệ thống thông tin một chiều bưng bít của Trungcộng nữa hay không? Trungcộng lập tức rơi vào tình trạng tự cô lập như Liênxô ngày nào.  

Trong lúc đó, chính phủ Hoakỳ cương quyết bảo vệ hợp đồng 6,4 tỷ đôla bán vũ khí cho Đài Loan, dù Trungcộng phản ứng điên cuồng đòi trả đũa. Hôm 30/01/10, bộ ngoại giao Mỹ ra thông cáo: 
“Việc bán vũ khí sẽ đóng góp cho an ninh và ổn định giữa Đàiloan và Trungquốc”. 
Bắckinh tuyên bố: “sẽ ngưng trao đổi quốc phòng với Washington, xem xét lại việc hợp tác trên nhiều lãnh vực quan trọng, và cấm vận các công ty vũ khí”. Đàiloan hoan nghênh quyết định của Mỹ. Tổng thống Mã Anh Cửu nói: “Hợp đồng bán vũ khí sẽ khiến Đàiloan tự tin hơn để có thêm các hoạt động trao đổi với Trungquốc”. Theo hãng tin Kanwa của Đài Loan cho biết: Những tên lửa Changjin CJ 10 của Trungquốc đã được chuyển tới cho binh đoàn 215 đóng tại Liễu Châu Quảng Tây Trungquốc. Tầm bắn của các tên lửa này từ 1.500 km đến 2.000 km, với tốc độ 3.000 km giờ, có khả năng mang đầu đạn hạt nhân. Khống chế một phạm vi rộng lớn bao gồm Bắc Ânđộ, Đàiloan, Triềutiên, đảo Okinawa Nhật Bản và Việtnam. Cùng lúc, Bắc Hàn liên tục pháo kích vào vùng biển đang còn tranh chấp với Nam Hàn. Tất nhiên trong tình thế này, Nhậtbản không thể bỏ rơi được quân lực Hoakỳ. Các nước trong khu vực Á châu dù muốn hay không, cũng phải lo tăng cường sức mạnh quân sự để tự phòng vệ, và trông vào sức mạnh quân sự Mỹ làm lực cản đối với Trungcộng. Cuộc tập dượt Hảiquân quy mô lớn do Ấnđộ chủ trì, với các nước Áchâu Thái Bình Dương tham dự, kéo dài 4 ngày từ 04/02/10, gồm Australia, Bangladesh, Indonesia, Malaysia, Miến Điện, Singapore, Sri Lanka, Thái Lan. Hải quân Brunei, Philippine, Việtnam và New Zealand chỉ tham gia diễn tập. Trước đó Việtnam đã mua tàu ngầm, máy bay của Nga lên tới 1,8 tỷ đôla. Hình như nhờ vào việc biết trước để mua được vàng với giá rẻ, bán ra lời được 1,7 tỷ đôla. Thế là kéo được Nga vào sân chơi “Chiến Lược Phòng Thủ Toàn Cầu của Mỹ” tại Áchâu.  
 
Ngày 31/01/2010, truyền thông Hoakỳ cho hay, nước này đang đẩy nhanh việc triển khai hệ thống chống phi đạn tại 4 quốc gia vùng vịnh Ba Tư, gồm Qatar, Kuwait, các Tiểu Vương Quốc Ả Rập và Bahrain. Đồng thời tăng cường sự hiện diện của Hảiquân với các tàu đặc biệt có khả năng bắn hạ phi đạn, nhằm áp lực lên Iran. Ngày 03/02/10, tổng thống Iran, Mahmoud Ahmadinejad tuyên bố:  
“Iran sẵn sàng chuyển uranium ra nước ngoài để tiếp tục làm giầu theo thỏa thuận đã đạt được với phương Tây”. 
Thế là kéo được Nga và Âuchâu vào sân chơi Trung Cận Đông. Trước đây Iran đã chống lại việc này, nên Mỹ đang vận động đưa ra các biện pháp chế tài mới. Nhưng Trungcộng không đồng ý mạnh tay hơn. Nay Mỹ tỏ dấu hiệu quyết  liệt với Trungcộng qua việc tái tục bán vũ khí cho ĐàiLoan, trong khi mối quan hệ giữa Mỹ-Tầu có tranh cãi về vấn đề thương mại và kiểm soát Internet. Cũng như  việc  tổng thống Obama vẫn tiếp kiến Đức Đạt Lại Lạt Ma, bất chấp sự phản đối của Trungcộng, khiến cho Trungcộng lâm vào thế cô đơn phải lo thủ thế trong chiến lược toàn cầu mới của Mỹ.
 
Đến đây nhận thấy rằng, dù ông Obama đã bạc đầu về các gói “kích cầu kinh tế”, đánh vật với chương trình “bảo hiểm y tế toàn dân”, xem ra vẫn chưa làm nên cơm cháo gì, vì đây chỉ là sản phẩm của độc đảng Dân Chủ, tự nó đã phạm vào nguyên tắc lưỡng đảng và phạm vào lãnh vực “Quyền Tự Do Cá Nhân Bất Khả Xâm Phạm” của truyền thống và Hiến Pháp Mỹ, nên có thể ông và đảng Dânchủ của ông sẽ bị trả giá rất nặng chưa biết chừng. Nhưng về mặt “Chiến Lược Toàn Cầu” thì nước Mỹ vẫn lừng lững vận hành đi tới. Tổng thống Obama đã biết chọn đại tướng James Jones - thuộc đảng Cộnghòa do  TT Bush cha bổ nhiệm làm Tham Mưu Trưởng Lục Quân Hoakỳ - làm cố vấn, cầm đầu Hội Đồng An Ninh Quốc Gia với ban tham mưu gồm 200 nhân viên thượng thặng về chiến lược và chính sách, đông nhất trong các đời tổng thống trước nay. Giữ ông Robert Gates ở lại chức Bộ Trưởng Quốc Phòng, tiếp tục chính sách quốc phòng từ thời TT Bush. Nghĩa là mặt Kinh Tế và Ngoại Giao thì có thể linh động, nhưng về mặt chiến lược an ninh quốc phòng thì không thay đổi. Nước Mỹ vẫn là Siêu Cường Quân Sự Toàn Cầu, sẵn sàng chống khủng bố, ngăn bành trướng và khuyến khích các nước tự phòng vệ để làm cùn nhụt mộng xâm lăng của đế quốc Tầuđỏ. Nhưng các nước Áchâu, trong đó, nhất là Việtnam có tự cứu mình nổi hay không, là do có thực sự Dân Chủ Hoá Chế Độ được hay không mà thôi. 
  • Little Saigon ngày 02/02/2010.

Lý Đại Nguyên
 
Kẻ lãnh đạo tư tưởng Cộngđảng, cầm vận mệnh truyền thông báo chí trong nước, Tô Huy Rứa, ủy viên Bộ Chính Trị, trưởng ban Tuyên Giáo Trung Ương, ngày 03/08/2009 đã cho đăng một bài trên báo Nhân Dân điện tử, với nhận định: “Đảng Cộng Sản Việtnam đang đứng trước một bối cảnh quốc tế phức tạp”. “Xu hướng cạnh tranh giữa các nước lớn sẽ ngày càng gay gắt, quyết liệt hơn, đặc biệt trên điạ bàn chiến lược, trong đó có biển Đông”. Đồng thời Tô Huy Rứa vẫn xác định đường lối chính trị của cộng đảng ở Đại Hội XI sắp tới là: “Chống Tự Diển Biến”, “tiếp tục làm sáng tỏ nhận thức, quan niệm về Chủ Nghĩa Xã Hội và con đường đi lên Chủ Nghĩa Xã Hội…” Theo đó Tô Huy Rứa cảnh báo về nguy cơ chuyển biến nội bộ đảng, thậm chí còn cao hơn “Diễn Biến Hòa Bình”. Hiện tượng ‘tự diễn biến nội bộ đảng’ có nghiã là trong tư tưởng và trong thực tế quyền hành và quyền lợi riêng tư của mỗi đảng viên, từ Bộ Chính Trị trở xuống tới các Chi Bộ Cơ Sở, đại đa số, đã không còn tin tưởng tuyệt đối vào thứ Chủ Nghĩa Xã Hội chết tiệt đó và không còn trung thành với chủ trương, đường lối, sách lược lệ thuộc quốc tế của Trung Ương Đảng nữa. Mỗi đảngviên đang tự thủ thân, lập thế, để lúc nào đó cùng ‘ù té chạy’. Điều không may cho Dân Tộc và Quốc Dân Việt Nam là, trong sự ‘tự diễn biến’ ấy, những đảng viên, nhất là những người lãnh đạo đảng Việtcộng lại không hướng theo ‘Diễn Biến Hòa Bình’, dựa trên nhu cầu, nguyện ước chân chính thiết thực của toàn dân và dân tộc là Dân Chủ Hóa chế độ. Đa Nguyên Hóa tư tưởng. Tự Do Hóa xã hội. Tư Nhân Hóa truyền thông. Tư Hữu Hóa Ruộng Đất. Tư Doanh Hóa kinh tế. Toàn Cầu Hóa thị trường…theo hướng vận hành thăng hóa của Nhận Thức Nhân Chủ Nhân Văn thời đại. Mà chỉ lo mất quyền lực, lợi lộc của cá nhân và bè đảng. Trong khi đó, dù ngoài miệng phải hô to, rống lớn là phải: “Tiến Lên Chủ Nghĩa Xã Hội”. Nhưng tất cả đảng viên từ trên xuống dưới đều biết thật rõ là thứ chủ nghĩa không tưởng quái ác đó đã chết tiệt thật rồi, không còn sống lại được nữa. Cái chế độ có tên là  Chủ Nghĩa Xã Hội ở Việtnam hiện nay, nó đã tự diễn biến thành “Chủ Nghĩa Tư Bản Gia Tộc Man Rợ” không giống bất cứ ai.
 
Đảng viên có quyền có thế đều đã được đảng cho phép trở thành “Tư Bản Tư Doanh”, để từ đó kéo Gia Đình Dòng Tộc vào, biến các Công Ty Quốc Doanh, kể cả vốn liếng của nhà nước thành Tư Hữu Tư Doanh, độc quyền làm kinh tế thị trường. Các công ty Tư Doanh Thường Dân, kể cả các công ty Liên Doanh với Nước Ngoài cũng dễ bị các công ty Tư Doanh Đảng Viên chèn ép cho đến mất nghiệp. Trường hợp mới nhất xẩy ra với công ty Liên Doanh Việt-Úc, hãng hàng không giá rẻ Jetstar Pacific. Chính vì đảng viên quyền thế tham nhũng và được làm giầu không cần vốn, nên họ bằng mọi cách, mọi giá phải bám lấy quyền lực quốc gia, kể cả việc cam tâm làm nô lệ cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Tầucộng. Trong khi dân chúng Việtnam đang bừng lên khí thế đòi Tự Do Dân Chủ và chống Giặc Tầu Xâm Lăng. Việtcộng hoàn toàn mất chính nghĩa trước dư luận quốc dân và quốc tế. Chúng không thể bám vào bất cứ thứ danh nghĩa cao đẹp nào để lừa mị toàn dân và che mắt thế giới nhằm duy trì chính quyền cộng sản độc đảng, độc tài, độc ác, tham nhũng được nữa. Nên từ tâm điạ độc ác, tham tàn và quán tính bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất tín, vô liêm sỉ của mỗi đảng viên đương quyền, đương thế, chúng đã tự diễn biến, biến luôn chế độ ‘xã hội chủ nghĩa’  thành chế độ ‘lưu manh côn đồ’ theo với bản tính, bản chất ngu xuẩn, xấu, sai, ác của chúng. Tại biến cố Thái Hà, Bát Nhã, Tam Tòa, Đồng Chiêm… và còn nhiều cơ sở của các tôn giáo khác nữa. Việtcộng đã cho Công An, Dân Phòng đội lốt “Lưu Manh Côn Đồ” để đánh đập tàn nhẫn những Giáo Dân, Giáo Sĩ, Tăng, Ni, nhằm chiếm đất, chiếm chùa, trước sự điều động trực tiếp của các viên chức địa phương. Để rồi Hànội đỗ thừa cho dân chúng tự phát, và trách nhiệm thuộc về địa phương, khi bị báo chí quốc tế chất vấn. Nhưng toàn dân và cả dư luận quốc tế đều biết thật chính xác, là trong chế độ cộng sản toàn trị, trung ương tập quyền, tất cả mọi hoạt động của địa phương, nhất là có tính chính trị, nhậy cảm thuộc về tôn giáo, thì phải do Trung Ương chỉ đạo. Có như vậy báo chí, truyền thanh, truyền hình trong nước mới nhất loạt vu cáo cho hàng Giáo sĩ, Tăng sĩ có lỗi kích động dân chúng ‘chống lại nhà nước nhân dân’. Khiến cho Thiền Sư Nhất Hạnh, một tăng sĩ nổi tiếng trên thế giới, sẵn sàng hợp tác với Việtcộng, Ông đã nhiều lần đưa Tăng Đoàn Làng Mai tại Pháp về Việtnam giảng pháp và tiếp xúc với giới cầm quyền Hànội, để dư luận thế giới cho là Việtnam đã cởi mở về tự do tôn giáo. Nhờ đó chính phủ Hoakỳ đã lấy tên Việt Nam ra khỏi danh sách CPC, “các nước cần đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo”. Rồi qua vụ chế độ Lưu Manh Côn Đồ Việtcộng đánh đuổi 400 Tăng, Ni trẻ tu học theo phưong pháp Làng Mai tại chùa Bát Nhã Lâm Đồng, và không cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam của nhà nước, được chứa chấp làm cho thiền sư Nhất Hạnh phải lên tiếng: “Bát Nhã Là Một Công Án Thiền”. Theo ông: “Nếu nghĩ rằng Bát Nhã là vấn đề của 400 tu sinh đang gặp khó khăn, đang cần một giải pháp hợp tình hợp lý thì đó không phải là một công án. Chỉ khi nào thấy rằng Bát Nhã là vấn đề chính của bản thân ta, nó liên hệ trực tiếp đến hạnh phúc, đau khổ của ta, của tương lai ta, và tương lai đất nước dân tộc ta, và chừng nào chưa giải quyết được công án Bát Nhã thì ta còn ngủ không yên, ăn không yên, làm việc không yên thì lúc ấy Bát Nhã mới thực sự là công án”. Là người tu thiền, cho Bát Nhã Là Một Công Án Thiền, đối với thiền sư Nhất Hạnh đó là một chướng ngại, khổ đau, phải thường xuyên quán chiếu để tự ngộ, tự thắng đó là lẽ đương nhiên. Nhưng dù vậy, vẫn không làm sao cho dư luận nguôi ngoai được sự chịu đựng khốn khổ của 400 người trẻ đang bị chế độ Lưu Manh Côn Đồ nghiền nát. Chỉ vì đất nước chưa có Tự Do Tôn Giáo, chưa có  Sự Thật, Công Lý. Dân Chủ, Công Bằng.
 
Về phía Thiên Chúa Giáo, hồng y Phạm Minh Mẫn, Tổng Giáo Phận Saigòn, người đã có lần cho là: “nên bỏ cờ vàng, giữ cờ đỏ” làm cho giáo dân và người tỵ nạn cộng sản phản đối mạnh mẽ. Ngày 25/01/10, cũng đã phải lên tiếng về nguyên nhân tranh chấp giữa Giáo Hội và Nhà Nước Việtcộng như sau: “Tôi thấy có một nguyên nhân chính, đó là đi ngược chiều với truyền thống văn hóa cùng những giá trị đạo đức của dân tộc. Nền văn hóa cùng những giá trị đó từ ngàn xưa được xây dựng trên tình nghĩa đồng bào tôn trọng lẫn nhau, tương thân tương trợ lẫn nhau, chứ không phải trên hệ thống quyền lực cùng bạo lực loại trừ đồng bào, đồng loại. Lịch sử cho thấy công cuộc phát triển xã hội tự do và dân chủ, bình đẳng và công bằng, văn minh và khoa học, mà thiếu tình nghĩa đồng bào, thiếu tình nghĩa huynh đệ đại đồng, luôn để lại nhiều vấn đề nan giải, cản trở sự phát triển toàn diện của con người và đất nước”. Đến đây cho thấy, dù cho các nhà lãnh đạo tinh thần vốn có thái độ ôn hòa, sẵn sàng đối thoại, hợp tác với Việtcộng, như Hồng Y Phạm Minh Mẫn, Thiền Sư Thích Nhất Hạnh cũng không còn chịu đựng được cái chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa tự quái hóa thành chế độ Lưu Manh Côn Đồ, coi ‘Dân là Kẻ Thù’, coi  ‘Tầu là Thầy Tổ’. Không biết bọn họ sống được với ai nữa đây??? 
 
Little Saigon ngày 26/01/2010

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục