Lý Đại Nguyên
Hôm nay toàn thể nhân loại đều hướng về Balan để tưởng niệm về cuộc Đại Thế Chiến Thứ II nổ ra cách đây 70 năm. Vào đúng 4giờ45 sáng sớm ngày 01/09/1939, chiến hạm của Phát Xít Đức Quốc Xã, chiếc Schleswig Holstein đã bắn phát súng đầu tiên vào pháo đài của Balan tại bán đảo Waterplatte của thành phố Gdansk. Hai tuần sau khi quân Phátxít Đức xâm lược Balan. Hồng quân Liênxô tiến vào chiếm đóng miền Đông Balan theo một thỏa hiệp mật giữa Stalin và Hitler. Chính vì vậy, mà trong buổi lễ này, trước sự hiện diện của 20 lãnh đạo quốc gia, trong đó có cả thủ tướng Nga, Vladimir Putin và thủ tướng Đức, Angela Merkel, tổng thống Balan, Lech Kaczynski đã mô tả là hành động của Liênxô là “đâm dao sau lưng”. Tiếp đó ông Putin nói: “Tất cả các hiệp ước giữa các nước Âu Châu và Đức Quốcxã đều không thể chấp nhận được kể cả hiệp ước Soviet ký năm 1939”. “Mọi hành động theo ý của Đức Quốcxã trong thời gian từ 1934 tới 1939 thông qua các thỏa thuận và hiệp ước đều không thể chấp nhận được về mặt đạo đức, không có ý nghĩa về chính trị, đồng thời có hại và nguy hiểm”. “Chúng ta cần thừa nhận những sai lầm đó. Nước chúng ta đã làm việc này”. Thủ tướng Đức Angela Markel, cảm thông với những khổ đau của người Balan đã chịu bởi ách xâm lược của Đức Quốcxã. Bà lên tiếng: “Với tư cách thủ tướng Đức, tại đây, tại Westerplatte, tôi xin tưởng niệm tất cả những người Balan từng phải chịu ách đầy đọa của quân Đức”.
Tuy những người cầm quyền ngày nay trong thời đại Nhân Chủ Nhân Văn, tôn trọng nhân quyền và cùng sống dưới chế độ Dân Chủ, đã thấy lỗi lầm của người đi trước, để nhận sai lầm, để tự sám hối, để tuyên hứa từ bỏ chế độ độc tài và tham vọng xâm lược, nhưng trong thế giới trước và nay còn rất nhiều lãnh tụ chính trị thủ cựu ngoan cố, các nhà lãnh đạo độc tài ở nhiều nước vẫn muốn duy trì quyền lực độc tôn và tham vọng bành trướng xâm lược, trong đó có các nước cựu Thực Dân Âuchâu và nước Cộng Sản độc tài Liênxô. Bởi vậy sau Đại Chiến II, Đồng Minh vừa diệt tan Phátxít Đức-Nhật, thì Phong Trào Thực Dân Tái Chiếm Thuộc Địa lại xuất hiện, tạo điều kiện cho Phong Trào Quốc Tế Cộng Sản phát triển ở các nước Thuộc Địa. Quốc gia cầm đầu cuộc chiến “Diệt Phát Xít” là Hoakỳ đã phải đề ra đối sách “Giải Thực” và “Chống Cộng”. Ở thời điểm đó, Hoakỳ dùng danh nghĩa “Chống Cộng” để quy tụ các Đồng Minh Âu Châu, nhưng trong thực tế thì lại đặt ưu tiên cho việc “Giải Thực”. Chính vì thế mà Mỹ đã giúp cho tên gián điệp Cộng Sản Quốc Tế là Hồ Chí Minh, lập chiến khu, huấn luyện và võ trang cho cướp chính quyền tại Việtnam, từ tay chính phủ Quốc Gia độc lập, Trần Trọng Kim năm 1945.
Quân Anh tước vũ khí Nhật ở Nam phần, Thực Dân Pháp theo vào. Chính phủ Hồ Chí Minh đã rước Thực Dân Pháp ra Bắc. Cuộc Chiến Tranh Việt Pháp bùng nổ năm 1946. Mỹ bỏ rơi họ Hồ, trực tiếp viện trợ cho Pháp chống Việtminh cộngsản. Cuối cùng Mỹ không giúp Pháp nữa, khiến Pháp thất trận tại Điện Biên Phủ, chịu thỏa thuận chia đôi Việtnam 1954, cho Quốc Tế Cộng Sản một nửa Miền Bắc Việtnam, và ảnh hưởng của Mỹ một nửa ở Miền Nam Việtnam. Bài toán Việtnamm lúc đó được gọi là “Dưới mắt của Hoa Kỳ, Thực Dân Pháp và Quốc tế Cộng Sản”. Cuộc chiến Quốc, Cộng tại đây nổ ra, bài toán Việtnam lúc này, vai trò của Pháp bị loại bỏ, chỉ còn dưới mắt Hoa Kỳ, Liênxô và Trungcộng, mà Việtcộng là công cụ, còn Việtnam Cộng Hoà, và toàn dân Việtnam đều là nạn nhân khốn khổ, bị hy sinh triệt để. Năm 1975, Mỹ bỏ Miền Nam cho Việtcộng tiến chiếm cả nước, khiến cho Liênxô, Trungcộng lao vào cuộc tranh giành tại Việtnam. Việtcộng chọn theo Liênxô chống Trungcộng. Cuộc “huynh đệ tương tàn” trong thế giới cộng sản diễn ra đúng với chiến lược toàn cầu của Mỹ là “Dùng Cộng Diệt Cộng”. Mỹ đã thành công, đánh tan được Liênxô và khối cộng Đông Âu không tốn một viên đạn. Trungcộng, Việtcộng đều hăm hở gia nhập kinh tế thị trường tư bản toàn cầu hóa. Nhưng trên danh nghĩa không dám từ bỏ cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa chết tiệt. Dù trong tư tưởng lẫn thực tế cuộc sống của đảng viên cộng sản nó đã hoàn toàn bị biến mất.
Chính vì giữ cái vỏ Xã Hội Chủ Nghĩa để duy trì chế độ độc đảng, độc tài, toàn trị mà Trungcộng và Việtcộng phải tiêu diệt những tư tưởng tự do, tước đoạt mọi quyền công dân, tạo ra cảnh người bóc lột người một cách tàn nhẫn. Kẻ có quyền thế thành bày tham nhũng vô liêm sỉ. Một điều khác biệt lớn lao giữa Trungcộng và Việtcộng là Trungcộng tuy để cho đại đa số dân Tầu chịu nghèo khổ, nhưng lại mị dân bằng tinh thần Đế Quốc truyền thống Đại Hán. Thổi nước Trunghoa lên hàng siêu cường chính trị, kinh tế và quân sự; không che dấu tham vọng bành trướng xuống Phương Nam và ra biển Đông. Mặc dù giới lãnh đạo Bắckinh biết rõ, nền chính trị của Trungcộng chỉ là độc tài phi pháp, nền kinh tế của Trungcộng chỉ là gia công lạc hậu, nền quân sự của Trungcộng chỉ là võ khí ăn đong, còn lâu mới theo kịp Mỹ, để các nước Dân Chủ tin tưởng. Việtcộng ngược lại quá sợ dân vùng lên chống chế độ độc tài làm tay sai cho Trungcộng, nên thẳng tay đàn áp những người đấu tranh đòi Dân Chủ, nhất là những người chống lại ý đồ bành trướng của Bắc kinh. Chính vì chống lại dân mà lại ngoan ngoãn làm đầy tớ cho Trungcộng. Nên hiểm họa Việtnam mất nước, dân tộc bị Hán hóa đã hiện ra trước mắt.
Trong khi đó, chiến lược của Hoakỳ là dứt khoát nhập nội Việtnam và “đã trở lại Á châu” sẵn sàng làm lực lượng cân bằng với Trungcộng. Sau 2 ngày thảo luận tại Bắckinh giữa giới chức quân sự hai nước Hoakỳ và Trungcộng. Hôm 27/08/09 Trungcộng kêu gọi Hoakỳ giảm bớt các hoạt động theo dõi quân sự dọc theo vùng biển Trungquốc. Bộ Quốc Phòng Trungcộng ra thông cáo: “Các hoạt động thăm dò của Mỹ tại đặc khu kinh tế của Trungquốc đã dẫn đến nhiều đối đầu quân sự”. Thông cáo cho biết: “Cách giải quyết những trường hợp đối đầu giữa 2 nước là Mỹ phải giảm bớt và cuối cùng là ngưng hẳn các hoạt động trong khu vực”. Tuy, Mỹ chưa trả lời, nhưng với tư thế siêu cường đại dương, mà luật quốc tế lại cho phép các quốc gia khác có một số quyền như, tập trận trong vòng đặc khu kinh tế 370 kilomet của các nước ven biển, chắc Mỹ không thể từ bỏ quyền đó của mình. Từ trước tới nay, Washington từng tuyên bố: Hải quân Mỹ có quyền đi ngang qua các đặc khu kinh tế để thu thập các dữ liệu thăm dò”.Nhất là trong khi Trungcộng đang dương oai diệu võ, nhằm đồng hóa Việtnam, tăng cường hải lực để thôn tính Biển Đông, khống chế thủy đạo chiến lược quốc tế Malacca, đe dọa các nước Đông Nam Á và toàn Áchâu. Rõ ràng là “Bài Toán Việtnam” đang nằm trong tầm tay của Hoakỳ, Trungcộng và Việtcộng. Trong khi đó Việtcộng không dựa vào dân, do đó không có thực lực để quyết định cho số phận Việtnam. Thế nên, Việtcộng còn cầm quyền ngày nào thì Việtnam còn là nạn nhân của những toan tính quốc tế như trước nay mà thôi! Hy vọng trí thức, thanh niên, toàn quân, toàn dân thấy được điều đó để tự cứu mình, và cứu nước.
Trước áp lực của Trungcộng, bọn tay sai Việtcộng tỏ ra hèn mạt, nhượng bộ hết điểm này tới điểm khác: Nào là để mất giải đất rộng lớn biên giới và một phần vịnh Bắc Việt, mất Hoàngsa, Trườngsa, mất mỏ bauxite ở vùng chiến lược Tâynguyên, mất luôn chủ quyền quyết định về an ninh cho dân chúng, khi phải vâng lệnh Trungcộng dẹp các cuộc xuống đường của thanh niên, sinh viên Hànội, Sàigòn và bắt những người đấu tranh cho dân chủ đã công khai lên án chủ trương bành trướng của Bắckinh. Mở đường cho kinh tế độc hại Trungcộng chiếm lĩnh thị trường Việtnam, để mặc cho máy móc phế thải đổ vào ráp đặt làm ô nhiễm môi trường Việtnam. Cho dân, quân Trungcộng tự do nhập lậu, lấy vợ, lập làng, biến thành đạo quân ‘số 5’ nhằm xâm lăng và đồng hóa Việtnam. Khiến cho người dân Việtnam cảm thấy tủi nhục, căm phẫn, thấy rõ được bản chất nô lệ của cái đảng Cộngsản Việtnam, và chính quyền bù nhìn Hànội, hết làm tay sai cho Liênxô, đến làm đầy tớ cho Trungcộng để áp dụng chủ nghĩa cộng sản, đấu tranh cách mạng và chiến tranh khủng bố, vốn có sức mạnh ma quỷ tàn phá tim óc con người, hủy diệt tiềm lực dân độc và kìm hãm sự phát triển của quốc gia. Nên chi, những danh nghĩa giành độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia, toàn vẹn lãnh thổ mà bọn lãnh tụ Việtcộng từ Hồ Chí Minh, Lê Duẩn đến Nông Đức Mạnh và bè lũ đều là những khẩu hiệu mỵ dân, đánh lừa những đảng viên cả tin và đồng bào ngây thơ. Đến nay thì bộ mặt thật của Việtcộng đã lộ nguyên hình là phường hại người, buôn dân, bán nước. Toàn dân Việtnam bị đặt trước thảm họa mất nước, trí thức và tuổi trẻ sống trong không khí sục sôi đề kháng, quân, cán, chính đang buộc phải lựa chọn. Đúng lúc các nước Áchâu và toàn Thếgiới đều hết sức quan tâm và đề phòng âm mưu bành trướng của Bắckinh.
Sau chuyến công du 5 quốc gia Đông Nam Á là Miếnđiện, Tháilan, Lào, Campuchia và Việtnam. Tại cuộc họp báo chiều 19/08/2009 ở Hànội, Thượng Nghị Sĩ Mỹ, Jim Webb, chủ tịch tiểu ban Đông Á, thuộc Ủy ban Đối Ngoại Thượng Viện Hoakỳ đã nhấn mạnh vai trò quan trọng của khu vực Đông Nam Á trong sách lược của Hoakỳ. Ông dẫn lời Ngoại Trưởng Hillary Clinton rằng: “ASEAN là khu vực sống còn đối với Mỹ, và mong muốn không chỉ cấp chính quyền mà người dân Mỹ sẽ hướng tới khu vực Đông Nam Á nhiều hơn”. Theo ông: “Mỗi nước ASEAN có lịch sử khác nhau trong quan hệ với Mỹ. Với mục đích lắng nghe quan điểm của lãnh đạo ASEAN, chuyến thăm 5 nước Đông Nam Á giúp Mỹ gia tăng hiểu biết, gia tăng lợi ích trong quan hệ với khu vực”. Trả lời nhà báo câu hỏi về tranh chấp Biển Đông. TNS Webb nói: “Mối quan hệ về sự gia tăng sức mạnh của Trungquốc trên bình diện rộng, không chỉ bó hẹp ở khu vực Biển Đông. Vấn đề ở Biển Đông quan trọng không đơn giản chỉ là vấn đề hải quân nước này đối chọi lại hải quân nước khác, mà vì sự cần thiết phải có cân bằng về sức mạnh của các quốc gia. Đây là vấn đề chủ quyền quốc gia. Tôi đã nêu vấn đề này nhiều năm qua. Gần đây tôi chủ trì phiên điều trần tại Thượng Viện Mỹ về vấn đề chủ quyền ở Biển Đông, ở quần đảo Hoàngsa, Trườngsa và một số quần đảo gần đó. Cần phải có sự cân bằng về sức mạnh của các quốc gia…Điểm chủ chốt rất quan trọng, theo tôi là Mỹ phải duy trì được mối liên hệ lịch sử với các nước Đông Nam Á để duy trì sự cân bằng khi mà có các quốc gia lớn mạnh khác nổi lên. Và tôi tin rằng điều này tốt cả về mặt kinh tế và ngoại giao đối với Mỹ” Trả lời nhà báo về Trungcộng nhận chủ quyền của họ đến trên 80% diện tích Biển Đông. Ông Webb nói: “Quan điểm của tôi, như tôi đã nói ở Washington, đó là Mỹ nên có thái độ, quan điểm cụ thể hơn về việc bảo vệ chủ quyền khu vực này, không nhất thiết bằng biện pháp quân sự, mà thể hiện bằng ngoại giao, và Mỹ sẵn sàng là lực lượng cân bằng đối với Trungquốc trong khu vực. Điều quan trọng là cần có sự cân bằng. Đã có sự tranh cãi chủ quyền Trườngsa, Hoàngsa. Cần có sự giải quyết công bằng và Washington cần tham gia”.
Ở đây cũng nên nhắc lại mối liên hệ lịch sử giữa 2 nước Việt Mỹ, trong đó có vấn đề Hoàngsa. Lúc Mỹ tham chiến tại Việtnam, thì nước Việtnam đã bị quốc tế cắt đôi ở Vĩ Tuyến 17. Quần đảo Hoàngsa thuộc chủ quyền của Miền Nam Việtnam, điểm đó đương nhiên nằm trong bản đồ hành quân của Hạm Đội Mỹ tại biển Đông. Ngày 27/01/1973, hiệp định Paris kết thúc chiến tranh Việtnam được ký. Ngày 19/01/1974, Trungcộng đánh chiếm quần đảo Hoàngsa từ tay Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, mà quân Mỹ vẫn chưa rút hết khỏi Miền Nam Việtnam. Hạm đội Mỹ vẫn còn phải hiện diện tại vùng biển Đông để bảo vệ cho quân Mỹ trong nội địa. Thế mà Mỹ lại để cho Trungcộng ngang nhiên dùng sức mạnh quân sự qua mặt Hạm Đội của mình, chiếm đọat Hoàngsa của Việtnam Cộnghòa, rồi nhận là thuộc chủ quyền của họ, và còn được bọn Cộng Sản Bắc Việt reo mừng công nhận thì đúng là việc làm tồi tệ hệ lụy đến nay. Điều này hiển nhiên trở thành một nghi vấn lịch sử đối với Mỹ trong chiến lược “ Dùng Cộng Diệt Cộng”. Vậy việc tranh cãi chủ quyền Hoàngsa, Trườngsa giữa Việtcộng và Trungcộng cần công bằng, cần có sự tham gia của Washington thì cũng là phải thôi.
Củng không nên thiếu cảnh giác về những đòn bất ngờ của bọn bành trướng Bắc Kinh, biết đâu chẳng nhân lúc Hoakỳ chưa quy tụ được sức mạnh của các nước để phòng thủ và chưa triển khai được lực lượng bố phòng làm cân bằng về sức mạnh của các quốc gia, thì Trungcộng đã huy động hải quân đánh chiếm tất cả các đảo ở Trườngsa đang được quân đội Việtcộng trú đóng. Đặt các nước Đông Nam Á và Mỹ, cũng như toàn thế giới vào cảnh đã rồi. Nghĩa là cứ làm chủ 80% biển Đông cái đã, rồi mới tính tới vấn đề ngoại giao sau. Trong khi đó nạn nhân là Việtnam thì bọn cầm quyền Hànội tay sai Bắckinh vẫn giữ thái độ hèn như từ trước tới nay là im lặng, không dám phản kháng, không dám nhờ quốc tế can thiệp. Như vậy số phận của Việtnam và các nước Đông Nam Á sẽ đi về đâu? Các nhà chiến lược Hoakỳ tính sao đây?
Riêng với người Việtnam trong và ngoài nước cần phải hết sức tỉnh thức, đừng để bọn Việtcộng tạo ra những màn hỏa mù, nhằm hướng dẫn vào các cuộc tranh cãi, chống đối nhau vô ích. Chẳng hạn, việc bọn chúng đưa các chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ ra công khai nhận tội và xin khoan hồng để làm nhụt ý chí đấu tranh của giới trẻ. Thực ra việc ép cung đối với tù nhân mới bị bắt lần đầu, chưa dầy dạn trong chốn lao tù, và chưa biết phương pháp cung khai, thì bọn công an quỷ quyệt cộng sản có một ngàn lẻ một phương pháp, buộc cho các nạn nhân phải nhận tội và xin tha. Đừng quên rằng việc nhận có tội với chế độ cộng sản càng nhiều, tức là lên án Việtcộng càng nhiều thì càng có công lớn với dân với nước đấy. Nhất là trong lúc áp lực của Trungcộng xâm lăng càng mạnh, sức bật của dân tộc Việtnam càng cao. Toàn dân trong, ngoài nước rất cần tới sức vùng lên đấu tranh của tuổi trẻ Việtnam. Lịch sử đã dậy vậy!
* Little Saigon ngay 25/08/2009.