VẪN PHẢI ĐỀ CẬP TỚI NHÂN QUYỀN ĐỐI VỚI CÁC CHẾ ĐỘ PHI NHÂN
Lý Đại Nguyên

Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch –HRW- ngày 17-01-2009, đưa ra bản báo cáo thường niên về tình hình nhân quyền thế giới năm 2008, trong đó có chương nói về Việtnam. Nhận xét rằng:
“Hànội tiếp tục trấn áp các nhân vật hoạt động dân chủ, nhà báo, bất đồng chính kiến và thành viên các tổ chức tôn giáo không được nhà nước công nhận”. “…bất ổn xã hội khi hàng ngàn công nhân đình công đòi tăng lương và cải thiện điều kiện làm việc”. “Làn sóng khiếu kiện đất đai tăng lên trong năm ngoái. Nông dân các địa phương bất bình vì tham nhũng và tình trạng chiếm đất, đền bù không thỏa đáng đã kéo lên các thành phố lớn để phản đối sai phạm trong quản lý đất đai”.
Tuy nhiên, bản phúc trình nhận xét:
Quan hệ giữa Việtnam và Hoakỳ tiếp tục ấm dần với chuyến viếng thăm Mỹ của TT Nguyễn Tấn Dũng hồi tháng 06/2008”. “Hoakỳ đã không đưa Việtnam vào lại danh sách Các Quốc Gia Cần Quan Tâm Đặc Biệt về Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo –CPC- như một số tổ chức yêu cầu”
Bộ Ngoại Giao Hoakỳ hôm thứ tư 25-02-09 cũng vừa công bố bản phúc trình nhân quyền năm 2008, đề cập tới tình trạng tiếp tục đàn áp nhân quyền trên thế giới. Lên tiếng trong lời mở đầu cho bản phúc trình nhân quyền năm 2008, Ngoại Trưởng Hoakỳ Hillary Clinton cho biết:
“Hoakỳ không những ra sức theo đuổi các lý tưởng trên đất Mỹ, mà còn xúc tiến việc tôn trọng nhân quyền nhiều hơn khi Hoakỳ tiếp cận với các quốc gia và dân tộc trên khắp thế giới”.
Điều gây ngạc nhiên hơn mọi năm là bản phúc trình năm nay, Hoakỳ đã
“nhìn nhận những mối quan ngại của thế giới về thành tích nhân quyền tại chính nước Mỹ , sau khi có nhiều cáo giác liên quan tới hành động tra tấn, sách nhiễu tù nhân bị bắt trong “cuộc chiến chống khủng bố” của Hoakỳ”.
Theo bản phúc trình thì thành tích nhân quyền của Việtnam trong năm qua vẫn chưa thỏa đáng. Nhà cầm quyền tiếp tục ngăn chặn các quyền tự do căn bản, như tự do báo chí, tự do bày tỏ cảm nghĩ, tự do hội họp; cùng với hành động đàn áp những người bất đồng chính kiến, khiến nhiều người còn phải bỏ nước ra đi lánh nạn, trong khi người dân không thể thay đổi chính phủ bằng lá phiếu, các hoạt động chính trị bị ngăn cấm. Tình trạng kỳ thị sắc tộc, buôn bán phụ nữ, trẻ em tiếp diễn. Những người hoạt động tích cực cho Công Đoàn bị bắt giữ, hù dọa trong khi chính phủ hạn chế quyền công nhân. Luật pháp Việtnam quy định tội hình đối với quan chức tham nhũng, tuy nhiên chính phủ không thực hiện luật này một cách hiệu quả, khiến nhiều khi quan chức dính líu tham nhũng không bị trừng phạt. Nạn tham nhũng tiếp tục là vấn đề lớn tại Việtnam.

Về vấn đề tôn giáo, bản phúc trình cho biết Hiến Pháp và các nghị định của chính phủ Việtnam có quy định về tự do thờ phượng, nhưng khó khăn tiếp diễn trong việc thực hiện Khung Pháp Lý về Tôn Giáo. Bản phúc trình lưu ý rằng:
“Những Giáo Hội bị hạn chế nghiêm trọng khi họ tổ chức những hoạt động, mà nhà cầm quyền xem là mang tính chính trị, hay thách thức quyền lực của họ, nhất là liên quan đến Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Giáo Hội “Tại Gia”của người thiểu số Tây Nguyên”.
Trong khi đó, dân biểu Ed Royce, đại diện địa hạt 40 của tiểu bang California, hiện là thành viên cao cấp Tiểu Ban Châu Á Thái Bình Dương và Môi Trường thuộc Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện Hoakỳ, tuyên bố:
“Báo cáo này cho thấy chi tiết về nhiều vụ vi phạm nhân quyền tiếp tục gây hại đối với Việtnam, nhưng tôi muốn thấy Bộ Ngoại Giao có quan điểm mạnh mẽ hơn”. “Nếu chỉ đơn thuần gọi tình trạng đó là không thỏa đáng, như trong bản báo cáo, thì quá nhẹ”.
Ông kêu gọi:
“Bộ Ngoại Giao Mỹ đưa lại Việtnam vào Danh Sách Các Nước Gây Quan Ngại về Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo –CPC.
Về phía nhà cầm quyền Việtcộng Hànội thì cho bản phúc trình của Mỹ “thiếu khách quan”, “dựa trên những thông tin sai trái”. Trả lời báo giới, phát ngôn viên Lê Dũng củaViệtcộng vẫn nhơn nhơn tuyên bố: “
Nhà nước Việtnam tôn trọng các quyền tự do dân chủ của người dân và luôn luôn bảo đảm điều kiện thuận lợi để người đân thực hiện quyền của mình”.
Nhưng không quên thêm rằng:
“…kiên quyết đấu tranh với các hành vi lợi dụng các quyền đó để xâm hại lợi ích của nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân”.
Cả thiên hạ đều biết thật rõ, hiện nay người dân Việtnam đang phải sống dưới bóng tối của chế độ cộng sản độc đảng, độc tài, độc ác, tham nhũng, toàn trị thì làm gì người dân có được quyền Tư Do Dân Chủ để mà lợi dụng xâm hại lợi ích nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân. Đúng là Lê Dũng nói theo giọng điệu “phản động” chống lại đường lối chủ trương nhất quán của đảng là
“luôn luôn củng cố và tăng cường vai trò lãnh đạo tuyệt đối của đảng”.
Đảng đã ngang nhiên ghi vào Điều 4 Hiến Pháp 1992 quyền lãnh đạo tối cao vĩnh viễn không do dân bầu. Bản hiến pháp đó là bất hợp hiến, vì nó không được đem ra cho toàn dân phúc quyết - trưng cầu dân ý - theo đúng như Điều 70 của bản Hiến Pháp gốc 1946 của chính họ. Hiến Pháp bất hợp hiến. Luật Pháp tùy tiện luộm thuộm bất minh, leo cả lên đầu hiến pháp. Thế rồi còn bị tùy thuộc vào nghị định Hướng Dẫn Hành Chánh của chính phủ có cho nó ra đời hay cứ ngâm tôm, hoặc hướng dẫn cách nào đó theo lệnh đảng. Đảng tiếm vị Quốc Dân, ngồi lên trên Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, bắt Báo Chí đi đường một chiều do đảng khống chế. Lấy tư tưởng Mác Lê Hồ làm kim chỉ Nam cho toàn đảng, toàn quân, toàn dân, thì dân làm gì có quyền tự do tư tưởng, tôn giáo nữa. Tinh thần đã không tự do, quyền tư hữu cũng bị cuớp mất. Quan trọng ở chế độ Dân Chủ là Quyền Lựa Chọn và Quyền Phát Biểu thì cộng đảng đã cướp mất qua trò chơi xảo trá là “Đảng Cử Dân Bầu”“Độc Quyền Truyền Thông”. Con người trong chế độ cộng sản chỉ còn là “Con Vật Sản Xuất” theo lệnh đảng. thì còn làm gì có Nhân Quyền và Quyền Tự Do, Quyền Dân Chủ nữa.

Nhất là đối với những cán bộ cộng sản đã bị “duy vật hóa”, để rồi bước vào kinh tế thị trường thì thành “duy tiền hóa”, làm gì còn nhân tính, nhân tình, nhân cách, nhân đạo, nhân đức, để biết thế nào là dân chủ nhân quyền. Chẳng thế mà, khi đứng trước bọn Trungcộng bành trướng, nhóm Mancộng lãnh đạo Hànội đã trở thành những “Con Chó Bắc Kinh”, ngoan ngoãn dâng đất, hiến biển, nhượng đảo và cúng tất cả tài nguyên của Tổ Quốc cho quan thầy Trungcộng, đẩy Dân Tộc và Đất Nước Việt Nam vào vòng nô lệ cho Đế Quốc Đại Hán. Chính công cuộc tranh thủ Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền của toàn dân Việtnam hiện nay là con đường duy nhất để cứu dân cứu nước. Đành rằng, chủ lực vẫn tùy thuộc vào người Việtnam. Nhưng việc quốc tế quan tâm thúc đẩy chế độ Việtcộng tôn trọng nhân quyền, dù biết họ là bọn phi nhân, độc tài, độc ác, độc quyền, gian tham, nhưng đó lại là sự hỗ trợ và khích lệ rất cần thiết đối với những người đấu tranh và toàn dân Việtnam trong công cuộc đòi Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền tại Việtnam. Riêng người Việt tỵ nạn Cộngsản thì với Ngọn Cờ Vàng trong tay, quyết không để lũ “Chó Bắc Kinh”, mỗi khi công du các nước Dân Chủ được hãnh diện, thong dong, thoải mái vào, ra bằng cổng chính.

* Little Saigon ngày 03-03-2009.

Lý Đại Nguyên

Chuyến công du đầu tiên của Ngoại Trưởng Hillary Clinton của Chính Quyền Dân Chủ Mỹ, Barack Obama đến 4 nước Á Châu: Nhậtbản, Indonesia, Hànquốc và Trunghoa cộng sản, cho thấy chính sách ngoại giao của nước Mỹ vẫn đặt Á Châu ở hàng ưu tiên. Trong đó Nhậtbản là một Đồng Minh chiến lược trọng yếu toàn diện. Indonesia là một nước bạn mới, đông tín đồ ôn hòa nhất trong Thế Giới Hồi Giáo. Hànquốc là nước bạn tiền đồn của Mỹ, đối diện với Hàncộng ngang ngược. Và Trunghoa cộng sản là trọng tâm của chuyến công du của bà Clinton. Ở đây bà Clinton đã gặp hầu hết các lãnh tụ của Trung Nam Hải. Ngày 21-02-2009 Chủ tịch Trungcộng, Hồ Cẩm Đào đón tiếp Ngoại Trưởng Hoakỳ, Hillary Clinton tại Bắckinh. Đúng ngày này năm xưa, 21-02-1972, Mao Trạch Đông chủ tịch Trungcộng đã đón tiếp tổng thống Hoakỳ, Richard Nixon, mở đầu quan hệ Mỹ-Hoa. Lần này 2 bên đã làm việc chặt chẽ hơn về vấn đề khí hậu thay đổi, vấn đề an ninh, và giải quyết cuộc khủng hoảng tài chánh toàn cầu. Nhưng điều đáng ghi nhận ở đây là Ngoại Trưởng Mỹ đã không đá động gì đến vấn đề Nhân Quyền, đang là nhu cầu khẩn thiết của toàn dân Trunghoa, cũng như toàn cõi Áchâu và toàn thể Thếgiới.

Các hội Nhân Quyền trên khắp thế giới đều quyết liệt phản đối, nhất là 2 tổ chức nhân quyền có uy tín quốc tế là Ân Xá Quốc Tế ở Anh và Human Rights Watch ỏ Mỹ. Việc không đề cập tới vấn đề Nhân Quyền không phải do chủ quan của bà Clinton, mà phải là phản ảnh Chính Sách Ngoại Giao Hoa Kỳ Đổi Mới của chính quyền Dân Chủ Obama. Vì khi ra đi, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ bà Hillary Clinton đã tuyên bố với báo chí rằng:
“Không nên để các cuộc tranh luận với Trungquốc về nhân quyền làm cản trở những tiến bộ trong các lãnh vực khác”.
Ngay lâp tức tổ chức theo dõi Nhân Quyền Human Rights Watch phản bác rằng:
“Những nhận định của bà Clinton là một sai lầm chiến lược”.
Đúng vậy, nhân loại từ lâu nay đã quá quen là nước Mỹ, qua nhiều đời Tổng Thống đều giương cao Ngọn Cờ Nhân Quyền làm chính nghĩa cho nền ngoại giao của mình. Để cụ thể hóa vấn đề nhân quyền, đến thời tổng thống Bill Clinton, năm 1998, đã ký ban hành Đạo Luật Tự Do Tôn Giáo Thể Giới, lấy đó làm căn bản cho Chính Sách Ngoại Giao của nước Mỹ. Nay, khi bà Hillary Clinton lên làm Ngoại Trưởng thì việc đầu tiên lại “Dùng Nhân Quyền đổi lấy công trái phiếu của Mỹ ở Trungcộng” mới thật là éo le, sai nguyên tắc chiến lược truyền thống của nước Mỹ. Nước Mỹ sẽ mất tất cả.

Sau cuộc gặp Hồ Cẩm Đào và các lãnh tụ cộng sản Trunghoa, bà Clinton tuyên bố:
“Bắc Kinh vẫn tin tưởng vào công trái phiếu của Mỹ”.
Tính đến tháng 12/08, Trungcộng là nước mua nhiều công khố phiếu của Mỹ nhất, lên tới gần 700 tỷ USD. Sắp bằng con số trong kế hoạch kích thích kinh tế 787 tỷ USD của chính quyền Dân Chũ Mỹ, Obama. Theo các chiến lược gia kinh tế tài chính Mỹ, thì nước Mỹ phải cần đến 3.000 tỷ USD mới mau cứu nổi. TT Bush đã xài 700 tỷ USD để cứu nguy ngân hàng. Nghĩa là 2 ông tổng thống Cộnghòa và Dânchủ chỉ mới chi ra gần một nửa số cần phải dùng. Hiện nay trong tay Trungcộng còn khoảng 2.000 tỷ USD tiền mặt. Phía Mỹ rất cần tới số tiền đó, Phía Tầu cũng rất lo là nếu nền kinh tế Mỹ sụp đổ thì Dollars Mỹ sẽ xuống gía, lỗ to, mà không bán cho ai được, nên cần mua công trái phiếu của Mỹ, dù không có lời, nhưng không lỗ, vì một Dollar Mỹ vẫn trả cho một Dollar cộng thêm tiền lời. Với đầu óc thực tế của nhà buôn người Hoa, thì giá nào họ cũng phải chọn mua công khố phiếu của Mỹ, dù bà Clinton có đặt ra vấn đề Nhân Quyền hay không cũng vậy.

Vì coi nhẹ vấn đề nhân quyền, không dám đặt vấn đề Nhân Quyền ra với lãnh đạo Bắckinh, bà Clinton đã bị Báo Wall Street Journal nặng lời phê phán là:
“phạm lỗi lầm như một tay mơ về ngoại giao”.
Theo báo này cho rằng:
“chính thành tích nhân quyền xấu xa của Bắckinh đã ngăn trở mối quan hệ song phương. Hệ thống pháp luật mờ ám của Bắckinh, từng dùng để giam nhốt những người bất đồng chính kiến, cũng đã gây tổn hại tới các doanh gia Mỹ”… “là một cái tát vào mặt những người bất đồng chính kiến ở Trungquốc”… “làm như vậy, tân ngoại trưởng Mỹ đã dành sẵn chỗ cho Bắckinh gia tăng cường độ đàn áp thành phần bất đồng chính kiến, vào đúng năm nay là dịp ghi nhớ 20 năm cuộc đàn áp đẫm máu ở Thiên An Môn, là 50 năm đàn áp cuộc nổi dậy ở Tâytạng, và một năm từ cuộc nổi dậy ở Lahsa, thủ phủ xứ này”. Tệ hơn, lời tuyên bố đó có thể đánh dấu một sự thay đổi trong chính sách nhân quyền của Washington. Các chính quyến trước của cả hai đảng đều coi nhân quyền là đề tài quan trọng…”.
Báo Wall Street Journal kết luận,
“nếu lời tuyên bố đó là sự sơ thất, thì nay là lúc xác nhận đó là sơ sót. Còn nếu đó là sự đổi thay một chính sách, thì cần suy nghĩ lại”. (Trích từ Đài Á Châu Tự Do.)
Thực ra chuyến Hoa du, bà Clinton chỉ giải quyết được vấn đề Trungcộng chịu tiếp tục ngoan ngoãn làm chủ nợ cho Mỹ. Vì đây là trò chơi “Chết đuối người trên cạn” của hệ thống tài chánh Tư Bản Toàn Cầu. Sống thì cùng sống, mà chết thì cùng chết. Còn vấn đề khí thải thì Trungcộng lấy cớ là nước kỹ nghệ mới phát triển không đủ sức làm giảm khí thải độc hại, Riêng về vấn đề an ninh thì giới quân sự Mỹ chưa hoàn toàn bị thuyết phục bới sáng kiến tăng nhanh sự hợp tác quân sự với Trungcộng. Vì tham vọng bành trướng quân sự ra Biển Đông và xuống vùng Đông Nam Á đã quá lộ liễu. Sau chuyến đi thăm Thái Lan, Hồng Kông, Nam Hàn tuần qua, Đô Đốc Timothy Keating tư lệnh lực lượng Hoakỳ tạì Áchâu Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương đã kể lại rằng:
“một tướng Trungquốc đề nghị với ông rằng, hai nước nên chia đôi Thái Bình Dương”. “Theo gợi ý đó phía Trungquốc, họ sẽ lo gìn giữ hòa bình từ Hawail về phía Tây, để cho Hoakỳ lo từ Hawail sang phía Đông”.
Đô đốc nói, ông đã trả lời “No, thanks!” (Không, cảm ơn). Với tham vọng không cần che dấu đó, liệu ông tổng thống Mỹ, Barack Obama trong cuộc gặp đầu tiên với Hồ Cẩm Đào, chủ tịch Trungcộng tại hội nghị G20, diễn ra vào ngày 02/04/09 ở Luândôn có dám ôm hôn thắm thiết “đồng chí” cộng sản Đại Hán này. Rồi hứa chia đôi Thái Bình Dương, trao cả Đồng Minh Nhậtbản, Hànquốc, ASEAN và cả Úc châu cho Đế Quốc Trung Cộng hay không? Nếu dám như vậy, thì đúng với cái tên mới đặt của nhà sử học Niall Ferguson, gọi đó là thứ Liên Minh Chimerica. Trong thần thoại Hylạp, Chimera là con quái vật nhiều đầu, miệng phun ra lửa. Đến đây lại thấy rằng, chỉ vì Lê Khả Phiêu muốn giữ chiếc ghế Tổng Bí Thư khóa IX, do Muời, Anh, Kiệt theo kế hoạch của Bắckinh mà đánh phá, nên phải nghe lệnh quan thầy không dám qua mặt Trungcộng, để ký Hiệp Ước Thương Mại Việt Mỹ trước Trungcộng một năm, vào 1999, nên đã thành mối họa lớn cho Việtnam, mối nguy cho toàn cõi Áchâu và mối đe dọa cho Hoakỳ trong tương lai. Bài trước đã đề cập tới việc này.

* Little Saigon ngày 24/02/2009.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục