“Việtnam phản đối quyết định này của phía Trungquốc. Việc làm này đã vi phạm nghiêm trọng chủ quyền lãnh thổ Việtnam, không phù hợp với nhận thức chung của lãnh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến trình đàm phán tìm kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên” .
“Trước hết, sự thịnh vượng và ổn định lâu dài của thế giới ngày nay phụ thuộc vào vai trò của Á châu. Điều này nhờ vào bản chất của sự gắn kết của Trungquốc vào với Mỹ và các nước lớn có ảnh hưởng tại Á châu như Nhậtbản, Ấnđộ, Indonesia, Hànquốc, Australia. Trungquốc đã thay thế Mỹ trở thành đối tác thương mại lớn nhất của các nền kinh tế hàng đầu Á châu. Nước này cũng đã trở thành cứng rắn trong các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ, và Bắckinh cũng sẵn sàng gửi hải quân tới những mặt trận xa hơn”. “Các nước Á châu sẽ không hoàn toàn thoải mái với Trungquốc ngày càng mạnh hơn. Các nền kinh tế thị trường phát triển và các nước vươn lên nhanh chóng như Ấnđộ, Indonesia đều đang cảnh giác với Trungquốc cứng rắn. Do đó Mỹ có thể đóng vai trò hữu ích là đối trọng, ngay cả khi hợp tác với Trungquốc. Mặc dù Trungquốc có tầm quan trọng về thương mại, nhưng Mỹ vẫn có ở Á châu những thứ mà Trungquốc không có được như: Quan hệ an ninh trực tiếp với những nước chủ chốt trong khu vực và 5 thập kỷ được sự tin cậy về chính trị ở nhiều nơi. Tổng thống Obama nên tìm cách tăng cường, hơn là làm yếu đi, sự gắn kết giữa Mỹ với các đồng minh Thái Bình Dương”.
“Chính phủ phải đáp ứng nguyện vọng của dân, mở cửa thương mại, cho tự do tiếp cận thông tin, và luật pháp phải bảo đảm sự thi hành công lý chứ không phải chỉ có con người làm việc đó”. Thổng thống Mỹ nói: “Hết sức tin tưởng ở sự cởi mở thông tin. Thông tin càng được tự do thì xã hội càng vững mạnh, vì như vậy người công dân của các nước trên thế giới có thể buộc trách nhiệm cho chính phủ, mọi bên đều phải suy nghĩ cho ra những ý kiến mới, thúc đẩy sự sáng tạo. Cho nên ông luôn luôn là người ủng hộ nhiệt thành cho việc sử dụng internet tự do, cũng là người ủng hộ cỡ lớn cho việc không kiểm duyệt. Đó là truyền thống của nước Mỹ… Theo tổng thống Mỹ, có lúc ông ước gì thông tin đừng được phổ biến quá tự do để khỏi phải nghe bao nhiêu là chỉ trích. Nhưng thực tế là ở Mỹ sự thông tin hoàn toàn tự do, và có vô số những nhà bình luận tha hồ nói gì thì nói về một tổng thống. Cho nên điều đó giúp cho Nền Dân Chủ vững mạnh hơn, giúp cho Người Lãnh Đạo tốt đẹp hơn, vì buộc lòng vị tổng thống phải nghe theo những gì mà ông không muốn nghe, phải tự xét mình trong những việc làm hàng ngày, tự xét mình xem đã làm hết mình cho người dân Hoakỳ hay không." (trích RFA).
“Đã nói với chủ tịch Trungquốc Hồ Cẩm Đào là Nhân Quyền phải được tôn trọng khắp nơi kể cả đối với cộng đồng sắc tộc thiểu số”.
"Tây Tạng là một phần lãnh thổ của Trungquốc, nhưng Hoakỳ hậu thuẫn cho việc nhanh chóng mở lại đàm phán giữa Bắckinh với đại diện của Đức Đạt Lai Lạt Ma”.
Lý Đại Nguyên
Dù chống Mỹ, ghét Mỹ, hay thân Mỹ, thích Mỹ cách mấy, thì thực tế vẫn phải nhận ra rằng: Chiến lược toàn cầu của Mỹ hướng về đâu, nơi đó trở thành biến cố mang tính thời sự quốc tế. Sau cuộc khủng bố 911 năm 2001, bọn Khủng Bố Quốc Tế đánh vào nước Mỹ, chính phủ Mỹ phát động cuộc chiến tranh “Chống Khủng Bố” toàn cầu. Năm 2001 quân đội Hoakỳ với kỹ thuật chiến tranh hiện đại tiến đánh vào sào huyệt của tổ chức al-Qaeda, do tên trùm khủng bố Osama bin Laden cầm đầu, được chính phủ Taliban ở Afghanistan dung dưỡng. Cuộc chiến lật đổ chính quyền Taliban của lãnh tụ Mullah Omar thành công chớp nhoáng, ngoạn mục, được cả thế giới hưởng ứng. Taliban và al-Qaeda chạy trốn. Một chính quyền dân sự đoàn kết các lực lượng dân quân vũ trang do tổng thống Hamid Karzai được thành lập. Tuy chính quyền đã được hợp thức hóa bằng cuộc tổng tuyển cử tự do vào năm 2004, với 70% cử tri ủng hộ. Được quân đội khối NATO và Hoakỳ đảm trách an ninh. Nhưng nước này đã từ lâu loạn lạc, bị phân hóa, nghèo đói, bất công, nên cánh Taliban còn cơ hội hoạt động. Chiến tranh dần dần bộc phát trở lại. Trong khi đó năm 2003, Mỹ lại mở trận chiến tiêu diệt chính quyền độc tài Saddam Hussein tại Iraq. Cuộc chiến bị các nước Đồng Minh Âu Châu phản đối. Chính phủ Mỹ dùng sức mạnh quân sự siêu cường của mình, mau chóng tiêu diệt được chế độ Saddam Hussein. Nhưng lại vấp phải sai lầm là không biết sử dụng binh lính và cảnh sát Iraq, trả lương cao cho họ, giữ họ trong tay, để làm công việc trị an xã hội, vì chế độ Saddam Hussein là chế độ độc tài cá nhân gia đình trị, binh lính và cảnh sát chỉ là những người thừa hành, không phải là đồng chí của nhà độc tài. Nếu không bị dồn vào tử địa thì chẳng ai trung thành với lãnh tụ độc tài cá nhân để cam tâm ôm bom khủng bố tự sát cả, dù họ có cùng là giáo phái Sunni với Saddam Hussein cũng vậy. Vì chính sách đánh đồng cá nhân, gia đình Saddam với hệ thống an ninh Iraq và giáo phái Sunni của giới quân sự Mỹ, nên nhóm khủng bố al-Qaeda đã lợi dụng tình thế, cấy được tinh thần khủng bố vào trong giới Hồi giáo Sunni để trở thành lực lượng giáo phái khủng bố. Đẩy Iraq vào cuộc tương tranh giáo phái.
Cũng may là Mỹ đã kiên trì hỗ trợ hết mình cho người Iraq thực hiện cuộc Dân Chủ Hóa chế độ, nhằm hóa giải những xung đột giáo phái. Cuối cùng tăng quân chiến đấu phá tan các khu an toàn của khủng bố, làm cho nhóm khủng bố quốc tế hết khả năng đoạt chính quyền và sách động các giáo phái tạo loạn. Cuối năm 2008, Mỹ tuyên bố lịch trình rút quân khỏi Iraq. Cuộc chiến Iraq hiện nay chỉ còn rớt lại các cuộc ôm bom tự sát đánh vào thường dân Iraq, làm cho dân chúng Iraq căm ghét. Chính nhờ Dân Chủ Hóa chế độ, mà dân Iraq đã từng bước “chống khủng bố” hữu hiệu. Từ kinh nghiệm ở Iraq, mà hiện nay Quốc Tế quan tâm theo sát cuộc bầu tổng thống tại Afghanistan giữa ông Harmid Karzai với ông Abdullah Abdullah. Vì nghi ngờ là có gian lận bầu cử đưa đến việc đương kim tổng thống Karzai thắng cử ngay trong vòng đầu. Nên một Uỷ Ban Bầu Cử Độc Lập phải cho kiểm phiếu lại. Ông Karzai đã bị rớt phiếu xuống dưới mức 50%. Tổng thống Karzai mau chóng chấp nhận cuộc bỏ phiếu vòng 2, dự trù vào ngày 07/11/09. Tổng thống Mỹ, Barack Obama chờ kết quả chính thức cuộc bầu cử tổng thống Afghanistan sẽ đổ thêm 40 ngàn quân Mỹ vào Afghanistan, theo yêu cầu của vị tư lệnh chiến trường, Đại tướng Stanley McChrystal, để phối hợp với NATO và quân đội Pakistan được Mỹ viện trợ, đang mở chiến dịch quy mô truy quét và phá tan các cứ điểm trú thân của Taliban và al-Qaeda trên lãnh thổ Afghanistan và Pakistan. Đến như vậy thì vai trò al-Qaeda sẽ chấm dứt. Phe Taliban có thể về hợp tác với chính phủ Kabul trong chế độ Dân Chủ Tự Do.
Việc tổng thống Mỹ, Barack Obama chọn ngày 17/09/09 loan báo bỏ hệ thống lá chắn phòng thủ tên lửa tại Đông Âu, khiến cho quan hệ giữa Nga và Liên Âu ấm lại. Nga trở thành Liên Minh Chiến Lược của Mỹ về vấn đề ngăn phát triển vũ khí nguyên tử tại Iran và Bắc Hàn. Hai bên tiến hành đàm phán về Hiệp Ước Giảm Bớt Vũ Khí Hạt Nhân Chiến Lược - START- Khi mà quan hệ chiến lược giữa Mỹ - Nga đã gắn liền, khối NATO hợp tác chặt chẽ với Nga, thì dù tương quan chính trị giữa Nga - Tầu có mặn mòi, tương quan thương mại giữa Mỹ - Tầu không thể thiếu nhau, về ngoại giao có làm nhau đỡ mất mặt, như việc TT. Obama hoãn tiếp kiến Đức Đạt Lai Lạt Ma trước chuyến công du Á châu của ông vào tháng 11/09, thì những va chạm từ thương mại đến an ninh, quốc phòng giữa Mỹ - Tầu vẫn lừng lững hiện hữu.
Rõ ràng là Mỹ đặt nặng vấn đề chiến lược “Diễn Biến Hòa Bình” tại Á châu. Mà ưu tiên hàng đầu là “Ngăn Bành Trướng” của Tầucộng. Với chủ trương trở lại Á châu. Mỹ không chỉ dựa vào sự hiện diện của sức mạnh quân sự Mỹ tại đây, mà Mỹ còn phải trực tiếp “nhập nội” toàn diện ở các nước Á châu, kể cả ở Trungcộng để làm cái thắng đối với Trungcộng. Có như vậy mới giúp các nước Á châu phát triển kinh tế để từng bước Dân Chủ Hoá chế độ. Chỉ khi nào các nước láng giềng của Hoalục thực sự ‘dân chủ hóa’, kinh tế phát triển, như trường hợp Nam Hàn hiện nay, thì mới đủ sức tự phòng thủ, không bị Trungcộng bắt nạt. Từ đó làm cùn nhụt tham vọng Đế Quốc Bành Trướng Đại Hán của giới cầm quyền và người dân Trunghoa, giúp người Trunghoa hướng tâm vào việc Dân Chủ Hóa chế độ thì Á châu mới được yên lành. Đã đến lúc các nước Dân Chủ lớn tại Á châu, như Nhật, Ấn, Úc… cần phải chủ động hợp tác chặt chẽ với Mỹ trong chiến lược “Diễn Biến Hòa Bình” để vừa giữ cho ông TT. Barack Obama và chính giới Mỹ khỏi mềm lòng, yếu tay với Trungcộng, vừa trợ giúp các nước trong vùng có tinh thần và thực lực “Ngăn Bành Trướng” Bắckinh.
Có lẽ cũng biết không thể chống lại với “Dìễn Biến Hoà Bình”, nên Tầucộng đã và đang dùng bọn tay sai Việtcộng tiến hành thực hiện những “việc đã rồi” tại Việtnam. Thường xuyên công khai bắt giới lãnh đạo Việtcộng sang Tầu để ký kết những “văn kiện bán nước”. Và ra lệnh phải đàn áp Phong Trào Đòi Dân Chủ và Chống Tầu của toàn dân Việtnam. Trong khi tại Trùng Khánh ngày 16/10/09, Ôn Gia Bảo hứa với Nguyễn Tấn Dũng sẽ giải quyết các vấn đề biên giới và biển Đông một cách triệt để, thì dư luận trong nước đang sôi sục về việc ngư dân Quảng Ngãi khi tránh bão số 9 ở Hoàngsa đã bị lính Tầucộng xua đuổi, đánh đập, trấn lột một cách tàn nhẫn, dã man. Thực tế thì giới lãnh đạo Bắc Kinh đang triệt để vắt kiệt khả năng làm đầy tớ của phe Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Tô Huy Rứa…Vì Bắckinh thấy được, những tên đầy tớ quá lộ liễu này, không hy vọng được đảng Việtcộng bầu vào vai trò lãnh đạo nữa. Nên chúng sử dụng thẳng tay. Nhưng, Dân Tộc và Toàn Dân Việt Nam dù rất nhân hậu, khoan dung, sẽ không bao giờ tha thứ cho cái tội bán nước đó được.
- Little Saigon ngày 20/10/2009.
Lý Đại Nguyên
Hôm nay toàn thể nhân loại đều hướng về Balan để tưởng niệm về cuộc Đại Thế Chiến Thứ II nổ ra cách đây 70 năm. Vào đúng 4giờ45 sáng sớm ngày 01/09/1939, chiến hạm của Phát Xít Đức Quốc Xã, chiếc Schleswig Holstein đã bắn phát súng đầu tiên vào pháo đài của Balan tại bán đảo Waterplatte của thành phố Gdansk. Hai tuần sau khi quân Phátxít Đức xâm lược Balan. Hồng quân Liênxô tiến vào chiếm đóng miền Đông Balan theo một thỏa hiệp mật giữa Stalin và Hitler. Chính vì vậy, mà trong buổi lễ này, trước sự hiện diện của 20 lãnh đạo quốc gia, trong đó có cả thủ tướng Nga, Vladimir Putin và thủ tướng Đức, Angela Merkel, tổng thống Balan, Lech Kaczynski đã mô tả là hành động của Liênxô là “đâm dao sau lưng”. Tiếp đó ông Putin nói: “Tất cả các hiệp ước giữa các nước Âu Châu và Đức Quốcxã đều không thể chấp nhận được kể cả hiệp ước Soviet ký năm 1939”. “Mọi hành động theo ý của Đức Quốcxã trong thời gian từ 1934 tới 1939 thông qua các thỏa thuận và hiệp ước đều không thể chấp nhận được về mặt đạo đức, không có ý nghĩa về chính trị, đồng thời có hại và nguy hiểm”. “Chúng ta cần thừa nhận những sai lầm đó. Nước chúng ta đã làm việc này”. Thủ tướng Đức Angela Markel, cảm thông với những khổ đau của người Balan đã chịu bởi ách xâm lược của Đức Quốcxã. Bà lên tiếng: “Với tư cách thủ tướng Đức, tại đây, tại Westerplatte, tôi xin tưởng niệm tất cả những người Balan từng phải chịu ách đầy đọa của quân Đức”.
Tuy những người cầm quyền ngày nay trong thời đại Nhân Chủ Nhân Văn, tôn trọng nhân quyền và cùng sống dưới chế độ Dân Chủ, đã thấy lỗi lầm của người đi trước, để nhận sai lầm, để tự sám hối, để tuyên hứa từ bỏ chế độ độc tài và tham vọng xâm lược, nhưng trong thế giới trước và nay còn rất nhiều lãnh tụ chính trị thủ cựu ngoan cố, các nhà lãnh đạo độc tài ở nhiều nước vẫn muốn duy trì quyền lực độc tôn và tham vọng bành trướng xâm lược, trong đó có các nước cựu Thực Dân Âuchâu và nước Cộng Sản độc tài Liênxô. Bởi vậy sau Đại Chiến II, Đồng Minh vừa diệt tan Phátxít Đức-Nhật, thì Phong Trào Thực Dân Tái Chiếm Thuộc Địa lại xuất hiện, tạo điều kiện cho Phong Trào Quốc Tế Cộng Sản phát triển ở các nước Thuộc Địa. Quốc gia cầm đầu cuộc chiến “Diệt Phát Xít” là Hoakỳ đã phải đề ra đối sách “Giải Thực” và “Chống Cộng”. Ở thời điểm đó, Hoakỳ dùng danh nghĩa “Chống Cộng” để quy tụ các Đồng Minh Âu Châu, nhưng trong thực tế thì lại đặt ưu tiên cho việc “Giải Thực”. Chính vì thế mà Mỹ đã giúp cho tên gián điệp Cộng Sản Quốc Tế là Hồ Chí Minh, lập chiến khu, huấn luyện và võ trang cho cướp chính quyền tại Việtnam, từ tay chính phủ Quốc Gia độc lập, Trần Trọng Kim năm 1945.
Quân Anh tước vũ khí Nhật ở Nam phần, Thực Dân Pháp theo vào. Chính phủ Hồ Chí Minh đã rước Thực Dân Pháp ra Bắc. Cuộc Chiến Tranh Việt Pháp bùng nổ năm 1946. Mỹ bỏ rơi họ Hồ, trực tiếp viện trợ cho Pháp chống Việtminh cộngsản. Cuối cùng Mỹ không giúp Pháp nữa, khiến Pháp thất trận tại Điện Biên Phủ, chịu thỏa thuận chia đôi Việtnam 1954, cho Quốc Tế Cộng Sản một nửa Miền Bắc Việtnam, và ảnh hưởng của Mỹ một nửa ở Miền Nam Việtnam. Bài toán Việtnamm lúc đó được gọi là “Dưới mắt của Hoa Kỳ, Thực Dân Pháp và Quốc tế Cộng Sản”. Cuộc chiến Quốc, Cộng tại đây nổ ra, bài toán Việtnam lúc này, vai trò của Pháp bị loại bỏ, chỉ còn dưới mắt Hoa Kỳ, Liênxô và Trungcộng, mà Việtcộng là công cụ, còn Việtnam Cộng Hoà, và toàn dân Việtnam đều là nạn nhân khốn khổ, bị hy sinh triệt để. Năm 1975, Mỹ bỏ Miền Nam cho Việtcộng tiến chiếm cả nước, khiến cho Liênxô, Trungcộng lao vào cuộc tranh giành tại Việtnam. Việtcộng chọn theo Liênxô chống Trungcộng. Cuộc “huynh đệ tương tàn” trong thế giới cộng sản diễn ra đúng với chiến lược toàn cầu của Mỹ là “Dùng Cộng Diệt Cộng”. Mỹ đã thành công, đánh tan được Liênxô và khối cộng Đông Âu không tốn một viên đạn. Trungcộng, Việtcộng đều hăm hở gia nhập kinh tế thị trường tư bản toàn cầu hóa. Nhưng trên danh nghĩa không dám từ bỏ cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa chết tiệt. Dù trong tư tưởng lẫn thực tế cuộc sống của đảng viên cộng sản nó đã hoàn toàn bị biến mất.
Chính vì giữ cái vỏ Xã Hội Chủ Nghĩa để duy trì chế độ độc đảng, độc tài, toàn trị mà Trungcộng và Việtcộng phải tiêu diệt những tư tưởng tự do, tước đoạt mọi quyền công dân, tạo ra cảnh người bóc lột người một cách tàn nhẫn. Kẻ có quyền thế thành bày tham nhũng vô liêm sỉ. Một điều khác biệt lớn lao giữa Trungcộng và Việtcộng là Trungcộng tuy để cho đại đa số dân Tầu chịu nghèo khổ, nhưng lại mị dân bằng tinh thần Đế Quốc truyền thống Đại Hán. Thổi nước Trunghoa lên hàng siêu cường chính trị, kinh tế và quân sự; không che dấu tham vọng bành trướng xuống Phương Nam và ra biển Đông. Mặc dù giới lãnh đạo Bắckinh biết rõ, nền chính trị của Trungcộng chỉ là độc tài phi pháp, nền kinh tế của Trungcộng chỉ là gia công lạc hậu, nền quân sự của Trungcộng chỉ là võ khí ăn đong, còn lâu mới theo kịp Mỹ, để các nước Dân Chủ tin tưởng. Việtcộng ngược lại quá sợ dân vùng lên chống chế độ độc tài làm tay sai cho Trungcộng, nên thẳng tay đàn áp những người đấu tranh đòi Dân Chủ, nhất là những người chống lại ý đồ bành trướng của Bắc kinh. Chính vì chống lại dân mà lại ngoan ngoãn làm đầy tớ cho Trungcộng. Nên hiểm họa Việtnam mất nước, dân tộc bị Hán hóa đã hiện ra trước mắt.
Trong khi đó, chiến lược của Hoakỳ là dứt khoát nhập nội Việtnam và “đã trở lại Á châu” sẵn sàng làm lực lượng cân bằng với Trungcộng. Sau 2 ngày thảo luận tại Bắckinh giữa giới chức quân sự hai nước Hoakỳ và Trungcộng. Hôm 27/08/09 Trungcộng kêu gọi Hoakỳ giảm bớt các hoạt động theo dõi quân sự dọc theo vùng biển Trungquốc. Bộ Quốc Phòng Trungcộng ra thông cáo: “Các hoạt động thăm dò của Mỹ tại đặc khu kinh tế của Trungquốc đã dẫn đến nhiều đối đầu quân sự”. Thông cáo cho biết: “Cách giải quyết những trường hợp đối đầu giữa 2 nước là Mỹ phải giảm bớt và cuối cùng là ngưng hẳn các hoạt động trong khu vực”. Tuy, Mỹ chưa trả lời, nhưng với tư thế siêu cường đại dương, mà luật quốc tế lại cho phép các quốc gia khác có một số quyền như, tập trận trong vòng đặc khu kinh tế 370 kilomet của các nước ven biển, chắc Mỹ không thể từ bỏ quyền đó của mình. Từ trước tới nay, Washington từng tuyên bố: Hải quân Mỹ có quyền đi ngang qua các đặc khu kinh tế để thu thập các dữ liệu thăm dò”.Nhất là trong khi Trungcộng đang dương oai diệu võ, nhằm đồng hóa Việtnam, tăng cường hải lực để thôn tính Biển Đông, khống chế thủy đạo chiến lược quốc tế Malacca, đe dọa các nước Đông Nam Á và toàn Áchâu. Rõ ràng là “Bài Toán Việtnam” đang nằm trong tầm tay của Hoakỳ, Trungcộng và Việtcộng. Trong khi đó Việtcộng không dựa vào dân, do đó không có thực lực để quyết định cho số phận Việtnam. Thế nên, Việtcộng còn cầm quyền ngày nào thì Việtnam còn là nạn nhân của những toan tính quốc tế như trước nay mà thôi! Hy vọng trí thức, thanh niên, toàn quân, toàn dân thấy được điều đó để tự cứu mình, và cứu nước.
Trước áp lực của Trungcộng, bọn tay sai Việtcộng tỏ ra hèn mạt, nhượng bộ hết điểm này tới điểm khác: Nào là để mất giải đất rộng lớn biên giới và một phần vịnh Bắc Việt, mất Hoàngsa, Trườngsa, mất mỏ bauxite ở vùng chiến lược Tâynguyên, mất luôn chủ quyền quyết định về an ninh cho dân chúng, khi phải vâng lệnh Trungcộng dẹp các cuộc xuống đường của thanh niên, sinh viên Hànội, Sàigòn và bắt những người đấu tranh cho dân chủ đã công khai lên án chủ trương bành trướng của Bắckinh. Mở đường cho kinh tế độc hại Trungcộng chiếm lĩnh thị trường Việtnam, để mặc cho máy móc phế thải đổ vào ráp đặt làm ô nhiễm môi trường Việtnam. Cho dân, quân Trungcộng tự do nhập lậu, lấy vợ, lập làng, biến thành đạo quân ‘số 5’ nhằm xâm lăng và đồng hóa Việtnam. Khiến cho người dân Việtnam cảm thấy tủi nhục, căm phẫn, thấy rõ được bản chất nô lệ của cái đảng Cộngsản Việtnam, và chính quyền bù nhìn Hànội, hết làm tay sai cho Liênxô, đến làm đầy tớ cho Trungcộng để áp dụng chủ nghĩa cộng sản, đấu tranh cách mạng và chiến tranh khủng bố, vốn có sức mạnh ma quỷ tàn phá tim óc con người, hủy diệt tiềm lực dân độc và kìm hãm sự phát triển của quốc gia. Nên chi, những danh nghĩa giành độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia, toàn vẹn lãnh thổ mà bọn lãnh tụ Việtcộng từ Hồ Chí Minh, Lê Duẩn đến Nông Đức Mạnh và bè lũ đều là những khẩu hiệu mỵ dân, đánh lừa những đảng viên cả tin và đồng bào ngây thơ. Đến nay thì bộ mặt thật của Việtcộng đã lộ nguyên hình là phường hại người, buôn dân, bán nước. Toàn dân Việtnam bị đặt trước thảm họa mất nước, trí thức và tuổi trẻ sống trong không khí sục sôi đề kháng, quân, cán, chính đang buộc phải lựa chọn. Đúng lúc các nước Áchâu và toàn Thếgiới đều hết sức quan tâm và đề phòng âm mưu bành trướng của Bắckinh.
Sau chuyến công du 5 quốc gia Đông Nam Á là Miếnđiện, Tháilan, Lào, Campuchia và Việtnam. Tại cuộc họp báo chiều 19/08/2009 ở Hànội, Thượng Nghị Sĩ Mỹ, Jim Webb, chủ tịch tiểu ban Đông Á, thuộc Ủy ban Đối Ngoại Thượng Viện Hoakỳ đã nhấn mạnh vai trò quan trọng của khu vực Đông Nam Á trong sách lược của Hoakỳ. Ông dẫn lời Ngoại Trưởng Hillary Clinton rằng: “ASEAN là khu vực sống còn đối với Mỹ, và mong muốn không chỉ cấp chính quyền mà người dân Mỹ sẽ hướng tới khu vực Đông Nam Á nhiều hơn”. Theo ông: “Mỗi nước ASEAN có lịch sử khác nhau trong quan hệ với Mỹ. Với mục đích lắng nghe quan điểm của lãnh đạo ASEAN, chuyến thăm 5 nước Đông Nam Á giúp Mỹ gia tăng hiểu biết, gia tăng lợi ích trong quan hệ với khu vực”. Trả lời nhà báo câu hỏi về tranh chấp Biển Đông. TNS Webb nói: “Mối quan hệ về sự gia tăng sức mạnh của Trungquốc trên bình diện rộng, không chỉ bó hẹp ở khu vực Biển Đông. Vấn đề ở Biển Đông quan trọng không đơn giản chỉ là vấn đề hải quân nước này đối chọi lại hải quân nước khác, mà vì sự cần thiết phải có cân bằng về sức mạnh của các quốc gia. Đây là vấn đề chủ quyền quốc gia. Tôi đã nêu vấn đề này nhiều năm qua. Gần đây tôi chủ trì phiên điều trần tại Thượng Viện Mỹ về vấn đề chủ quyền ở Biển Đông, ở quần đảo Hoàngsa, Trườngsa và một số quần đảo gần đó. Cần phải có sự cân bằng về sức mạnh của các quốc gia…Điểm chủ chốt rất quan trọng, theo tôi là Mỹ phải duy trì được mối liên hệ lịch sử với các nước Đông Nam Á để duy trì sự cân bằng khi mà có các quốc gia lớn mạnh khác nổi lên. Và tôi tin rằng điều này tốt cả về mặt kinh tế và ngoại giao đối với Mỹ” Trả lời nhà báo về Trungcộng nhận chủ quyền của họ đến trên 80% diện tích Biển Đông. Ông Webb nói: “Quan điểm của tôi, như tôi đã nói ở Washington, đó là Mỹ nên có thái độ, quan điểm cụ thể hơn về việc bảo vệ chủ quyền khu vực này, không nhất thiết bằng biện pháp quân sự, mà thể hiện bằng ngoại giao, và Mỹ sẵn sàng là lực lượng cân bằng đối với Trungquốc trong khu vực. Điều quan trọng là cần có sự cân bằng. Đã có sự tranh cãi chủ quyền Trườngsa, Hoàngsa. Cần có sự giải quyết công bằng và Washington cần tham gia”.
Ở đây cũng nên nhắc lại mối liên hệ lịch sử giữa 2 nước Việt Mỹ, trong đó có vấn đề Hoàngsa. Lúc Mỹ tham chiến tại Việtnam, thì nước Việtnam đã bị quốc tế cắt đôi ở Vĩ Tuyến 17. Quần đảo Hoàngsa thuộc chủ quyền của Miền Nam Việtnam, điểm đó đương nhiên nằm trong bản đồ hành quân của Hạm Đội Mỹ tại biển Đông. Ngày 27/01/1973, hiệp định Paris kết thúc chiến tranh Việtnam được ký. Ngày 19/01/1974, Trungcộng đánh chiếm quần đảo Hoàngsa từ tay Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, mà quân Mỹ vẫn chưa rút hết khỏi Miền Nam Việtnam. Hạm đội Mỹ vẫn còn phải hiện diện tại vùng biển Đông để bảo vệ cho quân Mỹ trong nội địa. Thế mà Mỹ lại để cho Trungcộng ngang nhiên dùng sức mạnh quân sự qua mặt Hạm Đội của mình, chiếm đọat Hoàngsa của Việtnam Cộnghòa, rồi nhận là thuộc chủ quyền của họ, và còn được bọn Cộng Sản Bắc Việt reo mừng công nhận thì đúng là việc làm tồi tệ hệ lụy đến nay. Điều này hiển nhiên trở thành một nghi vấn lịch sử đối với Mỹ trong chiến lược “ Dùng Cộng Diệt Cộng”. Vậy việc tranh cãi chủ quyền Hoàngsa, Trườngsa giữa Việtcộng và Trungcộng cần công bằng, cần có sự tham gia của Washington thì cũng là phải thôi.
Củng không nên thiếu cảnh giác về những đòn bất ngờ của bọn bành trướng Bắc Kinh, biết đâu chẳng nhân lúc Hoakỳ chưa quy tụ được sức mạnh của các nước để phòng thủ và chưa triển khai được lực lượng bố phòng làm cân bằng về sức mạnh của các quốc gia, thì Trungcộng đã huy động hải quân đánh chiếm tất cả các đảo ở Trườngsa đang được quân đội Việtcộng trú đóng. Đặt các nước Đông Nam Á và Mỹ, cũng như toàn thế giới vào cảnh đã rồi. Nghĩa là cứ làm chủ 80% biển Đông cái đã, rồi mới tính tới vấn đề ngoại giao sau. Trong khi đó nạn nhân là Việtnam thì bọn cầm quyền Hànội tay sai Bắckinh vẫn giữ thái độ hèn như từ trước tới nay là im lặng, không dám phản kháng, không dám nhờ quốc tế can thiệp. Như vậy số phận của Việtnam và các nước Đông Nam Á sẽ đi về đâu? Các nhà chiến lược Hoakỳ tính sao đây?
Riêng với người Việtnam trong và ngoài nước cần phải hết sức tỉnh thức, đừng để bọn Việtcộng tạo ra những màn hỏa mù, nhằm hướng dẫn vào các cuộc tranh cãi, chống đối nhau vô ích. Chẳng hạn, việc bọn chúng đưa các chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ ra công khai nhận tội và xin khoan hồng để làm nhụt ý chí đấu tranh của giới trẻ. Thực ra việc ép cung đối với tù nhân mới bị bắt lần đầu, chưa dầy dạn trong chốn lao tù, và chưa biết phương pháp cung khai, thì bọn công an quỷ quyệt cộng sản có một ngàn lẻ một phương pháp, buộc cho các nạn nhân phải nhận tội và xin tha. Đừng quên rằng việc nhận có tội với chế độ cộng sản càng nhiều, tức là lên án Việtcộng càng nhiều thì càng có công lớn với dân với nước đấy. Nhất là trong lúc áp lực của Trungcộng xâm lăng càng mạnh, sức bật của dân tộc Việtnam càng cao. Toàn dân trong, ngoài nước rất cần tới sức vùng lên đấu tranh của tuổi trẻ Việtnam. Lịch sử đã dậy vậy!
* Little Saigon ngay 25/08/2009.
Việc cộngsản Bắc Triều Tiên tuyên bố:
“Thực hiện thành công thêm một cuộc thử nghiệm hạt nhân dưới lòng đất”vào ngày 25/05//09, mà Bình Nhưỡng gọi là “biện pháp răn đe hạt nhân để tự vệ”, và liền sau đó phóng thử nghiệm 3 tên lửa đạn đạo tầm ngắn xuống vùng biển phía Đông của họ, đe dọa an ninh vùng Bắc Á, đã khiến cho thế giới lên cơn sốt: Làm nhẹ đi vụ Iran phóng thử hỏa tiễn tầm trung mới, vào ngày 20/05/09, có tầm xa chừng 1350km, trực tiếp đe dọa Dothái. Đồng thời khẳng định sẽ không giảm thiểu chương trình hạt nhân của mình. Làm nhẹ đi việc nhà cầm quyền Quân Phiệt Miến Điện bất chấp dư luận, đem nữ lãnh tụ đối lập, Aung San Suu Kyi bị quản thúc tại gia vào nhà tù, để đưa ra tòa, buộc một cái tội vu vơ xẩy ra không do bà phạm. Làm dư luận quên đi vụ tàu Trungcộng đâm chìm thuyền đánh cá của ngư dân Việtnam, để nhân đó, Trungcộng cấm luôn tàu thuyền ‘nước ngòai’ không được vào vùng biển Hoàngsa, mà chúng cưỡng chiếm của Việtnam. Nhưng dù sao đây vẫn là những biến cố sẽ có ảnh hưởng lâu dài đến tình hình chính trị và an ninh thế giới.
Bắc Triều Tiên thử nghiệm bom nguyên tử lần thứ 2 này, không làm ai ngạc nhiên, vì họ đã trục xuất các thanh sát viên quốc tế kiểm soát nguyên tử, và loan báo rút vĩnh viễn khỏi các cuộc đàm phán 6 bên giữa: Mỹ, Nga, Tầu, Nhật, Nam và Bắc Triều Tiên. Mới đây họ đã cảnh báo là sẽ cho tiến hành thêm một cuộc thử nghiệm hạt nhân nữa, bất chấp nghị quyết trừng phạt của Hội Đồng Bảo An LHQ về cuộc thử nghiệm hạt nhân của họ năm 2006. Theo ông Lee Jung-hoon, giáo sư chính trị khoa học tại Hán Thành thì:
“Bắc Triền Tiên có thể đã thực hiện vụ thử nghiệm hạt nhân vì cảm thấy họ chẳng có gì để sợ hãi”. ��ng nói rằng:
“ Vụ Bình Nhưỡng phóng thử vệ tinh tầm xa hồi tháng Tư đã không bị Hội Đồng Bảo An LHQ đưa ra một biện pháp trừng phạt cụ thể nào, ngoài một lời cảnh cáo… sự kiện đó có thể làm cho Bắc Triều Tiên tự tin hơn, khiến cho nước này khó lòng coi trọng Hoakỳ và các đối tác”.Đúng vậy, cả thiên hạ đều biết. Hội Đồng Bảo An LHQ hoàn toàn bị 5 lá phiếu phủ quyết của Anh, Pháp, Mỹ, Nga, Tầu chi phối, mà Anh, Pháp, Mỹ đứng về một phe, Nga, Tầu là 2 phe đối lập, đã tạo thành một thứ “Tam Đầu Chế” tại Hội Đồng Bảo An LHQ và trên chính trường thế giới. Bởi vậy 3 vấn đề gai góc nổi bật hiện nay trên trường quốc tế là: Iran, Miến Điện, Bắc Triều Tiên. Vốn bị Đồng Minh Dân Chủ: Mỹ-Anh-Pháp coi là nhóm “hung đồ”, họ tự cho mình sống ngoài vòng luật pháp quốc tế, dùng ngay dân chúng của họ để làm “con tin” đặt điều kiện với quốc tế. Nhưng Nga, Tầu thì luôn luôn lại ra tay nâng đỡ, vừa vì quyền lợi riêng lấy từ các nước đó, vừa dùng các nước đó như một phương tiện để cầm chân phe Đồng Minh Dân Chủ và đòi phải trả giá. Hầu như, chính sách “Ngoại Giao Hòa Giải” của tổng thống Mỹ, Barack Obama trong thời điểm hiện nay với các đối thủ quốc tế, như Nga, Tầu đã hiệu quả, nên cả Nga lẫn Tầu đều cùng với Mỹ lên tiếng phản đối cuộc thử nghiệm nguyên tử dưới lòng đất của Bắc Triều Tiên. Ngày 25/05/09, tại tòa Bạch Ốc, tổng thống Mỹ, Obama, tuyên bố:
“Cộng đồng quốc tế phải đứng lên chống lại Bắc Triều Tiên về vấn đề hạt nhân”. “Chương trình hạt nhân của Bắc Triều Tiên đề ra một mối đe dọa nghiêm trọng cho hoà bình thế giới”. “Là một hành động vô trách nhiệm vi phạm trắng trợn luật quốc tế”. “Bắc Triều Tiên đang đào sâu thêm sự cô lập của họ, và kích động áp lực mạnh hơn của quốc tế”.Ông cam kết:
“Tăng cường các nỗ lực hướng tới một quy chế cấm phổ biến hạt nhân mạnh hơn trên trường quốc tế”.Hôm sau, ngày 26/05/09, người phát ngôn viên bộ ngoại giao Trungcộng tuyên bố: “
Trungquốc quyết liệt phản đối cuộc thử nghiệm hạt nhân hôm thứ Hai của Bắc Triều Tiên”. “Bắckinh có Hai mục tiêu chính, đó là một bán đảo Triều Tiên phi hạt nhân và bảo vệ nền hoà bình và tình trạng ổn định cho khu vực Đông Bắc Á Châu”.Cùng ngày. Mỹ, Nga, Tầu và 12 nước thành viên khác trong Hội Đồng Bảo An LHQ đồng thanh lên án vụ thử nghiệm hạt nhân của Bắc Triều Tiên và rằng: “
Họ đang chuẩn bị biện pháp đáp ứng mạnh với nước này”. Chủ tịch Hội Đồng Bảo An, đại sứ Nga, Vitaly Churkin nói:
“Tất cả các nước đều phản đối các hành động của Bắc Triều Tiên và thỏa thuận với nhau, yêu cầu Bắc Triều Tiên phải tuân thủ hoàn toàn các nghị quyết của Liên Hiệp Quốc”.Xuất hiện trước ống kính truyền hình ngày 26/05/09, tổng thống Mỹ, Obama nhấn mạnh: “
Nga và Trungquốc, cũng như hai đồng minh lâu đời của Hoakỳ là Nam Triều Tiên và Nhật Bản đã đi đến kết luận chung, đó là Bắc Triều Tiên sẽ không có được an ninh và kính trọng của quốc tế, nếu họ sử dụng những phương pháp dọa nạt và vũ khí bất hợp pháp”.Để xem, quốc tế dùng biện pháp nào trừng phạt Bắc Triều Tiên đây?
Trả lời đài truyền hình NBC về câu hỏi, liệu Hoakỳ có đủ năng lực đối phó với các mối đe dọa ngày càng nhiều từ bên ngoài, trong đó có Bắc Triều Tiên hay không? Đô đốc Michael Mullen, chủ tịch Ủy Ban Liên Quân Hoakỳ trả lời:
“Tôi tin tưởng là Hoakỳ có thể đối phó với đe dọa từ Bắc Triều Tiên. Không phải chỉ riêng Hoakỳ bởi vì có nhiều quốc gia, nhất là các quốc gia trong khu vực, cũng có mối quan tâm tương tự”.Tại Hội Nghị Á, Âu – ASEM - tại Hànội, ngày 25/05/09, để thảo luận về nền kinh tế toàn cầu, nhưng thay vào đó lại bị kết thúc với các vấn đền liên quan tới Miến Điện và Bắc Triều Tiên. Liên Hiệp Âu Châu kêu gọi nhà cầm quyền Miến Điện:
“Hãy trả tự do cho nhà lãnh đạo đối lập Aung San Suu Kyi”.Bộ trưởng ngoại giao Thụy Điển, Carl Bildt, nói:
“Phóng thích bà Aung San Sưu Kyi là điều kiện thiết yếu để dọn đường cho cuộc bầu cử đã được hoạch định cho năm tới tại Miến Điện”.Ông Carl Bildt phản ứng trước việc Bắc Triều Tiên thử bom hạt nhân, rằng:
“Đó là điều đáng báo động. Đây là một lời lên án chế độ khiêu khích tại Bình Nhưỡng. Tôi tin rằng, làm như thế sẽ khiến cho Bắc Triều Tiên càng bị cô lập hơn nữa, và khiến cho tình hình về lâu về dài nước này trở nên tệ hại hơn nữa”.Phát ngôn viên bộ ngoại giao Nhậtbản, Kozuo Kodama nói:
“Nhậtbản sẽ tăng sức ép để hội nghị ASEM đưa ra một tuyên bố chung, lên án vụ thử nghiệm hạt nhân, bên cạnh tuyên bố chung vẫn thường được công bố vào lúc kết thúc hội nghị cao cấp Á- Âu”.Nhân đây, xin cảnh báo trước dư luận: Trungcộng đang tỏ dấu theo xuôi Mỹ ở khắp nơi, từ Bắc Triều Tiên, Miến Điện tới Iran. Trong khi vẫn trắng trợn công khai tăng cường kế hoạch thôn tính Việtnam và toàn vùng Biển Đông. Chỉ cần Mỹ nhượng bộ một chút là Đông Nam Á sẽ có thể rơi vào tay Trungcộng. Đành rằng, hiện nay sự đồng thuận của “Tam Đầu Chế” Mỹ-Nga-Tầu đang chi phối toàn cuộc thế giới. Nhưng Việtnam và Biển Đông là điểm trọng yếu trong chiến lược toàn cầu của truyền thống Mỹ, nếu chính quyền của tổng thống Barack Obama không quan tâm đúng mức thì chính nước Mỹ sẽ tự đánh mất vị thế siêu cường quốc tế duy nhất của mình.
* Little Saigon ngày 26/05/2009.
Lý Đại Nguyên
Trong khuôn khổ của cuộc duyệt xét đầu tiên mà Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc tiến hành 4 năm một lần, để kiểm điểm việc thực hiện quyền con người tại 192 nước thành viên LHQ, theo lịch trình thì Việtnam sẽ trình bày báo cáo của mình vào ngày 08 tháng 05 năm 2009. Hôm 23/03/09, Hànội đã công bố “Báo Cáo Quốc Gia Kiểm Điểm Định Kỳ Việc Thực Hiện Quyền Con Người Ở Việtnam” gửi cho cơ chế Thẩm Nghị Định Kỳ Phổ Cập – Universal Periodic Review - gọi tắt là UPR. Bằng lời lẽ khoa trương tuyên truyền cố hữu, mà trong thực tế cuộc sống xã hội, đời sống kinh tế, sinh hoạt văn hóa, tôn giáo, chính trị, truyền thông, nghiệp vụ tại Việtnam thì người dân không bao giờ có được những thứ như trong đoạn 60 của bản báo cáo Việtcộng đã ghi: “Nhân dân Việtnam từ thân phận nô lệ đã trở thành người làm chủ đất nước, làm chủ xã hội, được sống trong độc lập, tự do, dân chủ với tất cả quyền con người của mình và được bảo vệ bằng Hiến Pháp và luật pháp”.Theo tiến sĩ Nguyễn Quang A, giám đốc Viện Nghiên Cứu Phát Triển Việt Nam ở Hànội cho hay là: “Đoạn văn vừa kể không phản ánh sự thật hiện nay ở Việtnam”. Còn cựu trung tá quân đội Nhân Dân của Việtcộng, Trần Anh Kim thì thẳng thừng hơn: “Tôi khẳng định rằng, quyền con người ở Việtnam đã bị chính Đảng Cộng Sản Việt Nam mà đứng đầu là 15 ủy viên Bộ Chính Trị đã cướp triệt để quyền con người của dân tộc Việtnam, chớ làm gì có nhân quyền, làm gì có dân chủ, làm gì có tự do”. Với hòa thượng Thích Không Tánh thuộc GHPGVNTN hiện ở trong nước thì: “Hàng trăm, hàng ngàn tờ báo đó, cũng do đảng, nhà nước quản lý hết. Việtnam không có vấn đề tự do thông tin, tự do báo chí đâu!”. “Về tôn giáo, về nhân quyền thì người dân vẫn bị tù đầy, đạo giáo vẫn bị sách nhiễu, vẫn bị đàn áp”.
Thực ra việc Việtcộng cướp quyền của toàn dân, vi phạm quyền con người trắng trợn nhất, nó đã thể hiện ngay trong Điều 4 của Bản Hiến Pháp 1992. Theo giáo sư Võ Văn Ái, chủ tịch Ủy Ban Quyền Làm Người Việt Nam tại Paris thì: “nhà cầm quyền Việtnam trong Điều 4 Hiến Pháp quy định rằng, tư tưởng của nhà nước hiện nay là chủ nghĩa Mác-Lê và Hồ Chí Minh, đồng thời Đảng Cộng Sản là đảng duy nhất quản lý đất nước”. Bản báo cáo nhân quyền của Việtnam nhấn mạnh: “Chỉ trong thời gian ngắn, từ năm 1986 đến nay, Việtnam đã ban hành và sửa đổi khoảng 13.000 văn bản luật và dưới luật, trong đó các quyền vế dân sự, chính trị được quy định một cách cụ thể và toàn diện hơn”. Ông Ái nhận xét: “Báo cáo này cho một danh sách rất nhiều về vấn đề luật pháp, và xem như rằng khi có càng nhiều luật chừng nào thì việc tôn trọng nhân quyền càng nhiều chừng đó. Tuy nhiên họ không hề cho người đọc thấy được những vấn đề cụ thế của những luật pháp đó đã được áp dụng như thế nào trong việc bảo vệ quyền của công dân Việtnam”.
Ủy ban Bảo Vệ Nhà Báo (CPJ ) Committee of Protection of Journalists, có trụ sở tại New York, ngày 30/04/09, đã đưa Việtnam vào danh sách 10 nước, mà tổ chức này cho là “Khó khăn nhất đối với các blogger”. Giám đốc điều hành tổ chức này, ông Joel Simon nhận xét: “Các blogger đứng trên tuyến đầu trong cuộc cách mạnh thông tin và con số của họ ngày càng tăng. Thế nhưng các chính phủ cũng nhanh chóng học cách sử dụng công nghệ để chống lại các blogger thông qua việc kiểm duyệt và sàng lọc trên mạng, hạn chế tiếp cận internet và tìm kiếm các dữ liệu cá nhân”. “Nếu các việc trên không thành, chính quyền một số nước bỏ tù một vài blogger để làm gương cho cả cộng đồng trên mạng, buộc họ hoặc phải im lặng, hoặc phải tự kiểm duyệt”. Việtnam và Trungquốc, nơi văn hóa blog đang phát triển mạnh, cũng là hai nước mà CPJ cho là thuộc diện tồi tệ nhất trong việc kiểm soát và hạn chế blog ở Á Châu. Hồi tháng 03/2009, tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới – RSF- cũng đưa danh sách 12 quốc gia thù nghịch với internet trong đó có Việtnam.
Ngày 01/05//09, Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ đã đề nghị với chính quyền Mỹ, Obama đưa Việtnam trở lại danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về vi phạm tự do tôn giáo – CPC. Vì rằng: “Chính phủ Việtnam đã bỏ tù, những người tham gia các hoạt động tôn giáo ôn hoà, cũng như những người hậu thuẫn cho tự do tôn giáo”. Ngày 05//05//09 Ủy Ban Tôn Giáo Quốc Tế, nêu tên 13 nước vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo, trong đó có Việtnam. Ủy ban cho rằng: “Tại Việtnam…vẫn còn những sự lạm dụng nghiêm trọng và hạn chế, bao gồm việc cầm tù và bắt giam những người quảng bá quyền tự do tín ngưỡng, và tiếp tục việc hạn chế chính thức các sinh hoạt tôn giáo độc lập”. Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền, Human Rights Watch chỉ trích Việtnam. Đòi nhà nước cộng sản Việtnam phải trả tự do ngay lập tức cho những nhà hoạt động bị bỏ tù, chỉ vì đã vận động cho chiến dịch một cách hoà bình vì quyền lợi của người lao động. Giám đốc Á Châu HRW, Brad Adams tuyên bố: “Bằng việc bắt giữ các nhà lãnh đạo nổi bật về lao động, chính phủ Việtnam đang tìm cách xóa sổ phong trào Công Đoàn Độc Lập”.
Trong Thông Điệp Phật Đản PL.2553, của Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống, kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo GHPGVNTN. Giáo hội đặc biệt quan tâm đến hiện tình đất nước: “An ninh quốc phòng và vẹn toàn lãnh thổ đang bị uy hiếp. Chỉ nhờ vào sức mạnh toàn dân mới vượt qua khỏi cơn nguy biến. Nếu Đảng và Nhà Nước không cấp thời cải tổ sâu rộng hệ thống chính trị độc đảng sang thể chế đa đảng để toàn dân và các thành phần dân tộc có thể tham gia cứu nguy quê cha, đất tổ”. Đúng vậy, sức mạnh toàn dân chỉ có thể tập hợp nổi để đối phó với cuộc xâm lược tinh vi toàn diện của Trungcộng, nếu Việtnam thực sự được Dân Chủ Hóa. Xem thế, trong dịp Việtcộng phải trả lời trước diễn đàn Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, thì cả 4 vấn đề căn bản cho một chế độ Dân Chủ là Tự Do Ngôn Luận. Tự Do Tôn Giáo. Tự Do Nghiệp Đoàn. Tự Do Lập Đảng đều đã được người Việtnam và các tổ chức quốc tế nêu ra, mà đang bị Việtcộng thẳng tay tiêu diệt. Cuộc Thế Giới khảo đả Việtcộng vi phạm nhân quyền tại Việtnam kỳ này ở diễn đàn LHQ sẽ buộc nhóm lãnh đạo Hànội dù không muốn mở mắt cũng không được nữa. Vì thực ra chế độ độc đảng độc tài toàn trị cộng sản cũng chỉ là chế độ Quân Chủ Độc Tôn nối dài. Thay cho khẩu hiệu “Trung Quân là Ái Quốc” bằng khẩu hiệu “Trung với Đảng” “Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ nghĩa” Trong chế độ đó, không có chỗ đứng cho “Dân Quyền”, “Giáo Quyền” chỉ có “Thế Quyền”của nhóm Cai Trị độc tôn, thì ở đó làm gì còn “Nhân Quyền” nữa. Chính vì vậy, mà có những người tự nhận là trí thức dưới ‘ánh sáng xã hội chủ nghĩa’ mới dám nói: “Trí Thức không Làm Chính Trị, mà chỉ ký Kiến Nghị thôi”. Ngu ơi là ngu! Ký kiến nghị cũng là thực hiện quyền chính trị công dân rồi đó!
Little Saigon ngày 05/05/2009.
Lý Đại Nguyên
Tưởng niệm lần thứ 34, ngày 30/04, ngày Miền Nam Tự Do bị rơi vào tay Việtcộng. Người Việt Hải Ngoại không một ai quên được nỗi nhớ, niềm đau và những đắng cay, lo sợ, mất mát, tủi nhục mà mình, người thân và đồng bào đã phải chịu đựng. Tuy thời gian có làm nguôi ngoai đi phần nào mối sầu hận đầy máu, nước mắt trong lòng, nhưng mỗi khi nghĩ tới toàn dân vẫn còn bị bọn Việtcộng tham nhũng, ngu si, độc ác cai trị và ngoan ngoãn làm tay sai cho Đế Quốc Đại Hán, cam tâm thực hiện kế hoạch “tàm thực” Việtnam và toàn vùng Đông Nam Á của bọn Bành Trướng Bắc Kinh, thì tim gan như bị lửa đốt. Chính vì vậy mà mùa tưởng niệm Quốc Nạn năm nay lòng người Việt tỵ nạn cộng sản trên toàn Thếgiới đều tập trung vào việc vận động đồng bào trong, ngoài nước đấu tranh đòi Chủ Quyền Dân Tộc và Vẹn Toàn Đất Nước.
Trungcộng chẳng những đã buộc Việtcộng phải ký các văn kiện “nhượng đất” năm 1999, “hiến biển” năm 2000 của Tổ Quốc cho chúng. Lại cưỡng nhận luôn chủ quyền 2 quần đảo Hoàngsa, Trườngsa đã chiếm của Việtnam, để tháng 12/2007 thiết lập ra thành phố Tamsa. Tháng 05/2008, kêu Nông Đức Mạnh sang Bắckinh để ký cam kết hợp tác toàn diện giữa 2 đảng, 2 nước. Tháng 12/ 2008, Trungcộng thực hiện việc khai thác bauxite tại Cao Nguyên. Mặc dù đầu tháng 11/08 một số nhà khoa học và quản lý đã yêu cầu dừng dự án này lại, vì không lợi cho kinh tế, hại cho môi trường, nguy cho an ninh. Nhưng nhóm cầm đầu Việtcộng vì quá sợ quan thầy, nên vẫn để cho Trungcộng đem dân và quân sang trực tiếp khai thác. Dư luận trí thức trong, ngoài nước bùng lên phản đối mãnh liệt. Thế mà Nguyễn Tấn Dũng vẫn nhơn nhơn tuyên bố: “Khai thác bô-xit Tâynguyên là chủ trương lớn của Đảng, được nêu trong nghị quyết Đại Hội Đảng lần thứ X”.
Ngày 29/03/2009, Hòa thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Viện Tăng Thống, kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, ra Lời Kêu Gọi Đồng Bào trong nước: Tháng Năm Bất Tuân Dân Sự, Biểu Tình Tại Gia, nhằm nói lên mối ưu tư: Bảo Vệ Sinh Thái và Vẹn Toàn Lãnh Thổ. - Đòi nhà cầm quyền Việtnam phải nộp hồ sơ xác nhận thềm lục địa kịp thời hạn 13/05/09. - Phải công bố toàn bộ nội dung 2 hiệp ước về đất và biển đã ký với Trungcộng. – Kêu gọi triệu tập khẩn cấp một Đại Hội Đại Biểu Toàn Dân để thống nhất chận đứng việc khai thác quặng bô-xit Tây Nguyên. Lời kêu gọi này đã được người dân trong, ngoài nước nhiệt liệt hưởng ứng.
Trong nước dù toàn dân sống dưới sự kìm kẹp, xiết chặt thông tin, nhưng một vài tờ báo của đảng vẫn xé rào, viết bài về Hoàngsa, Trườngsa. Ngày 12/04/09, Giới Trí Thức, Văn Nghệ Sĩ và hàng Ngàn người còn nặng lòng với quyền tự quyết Dân Tộc, quyền tự do Con Người, cũng đã minh danh ký tên, gửi Kiến Nghị về Vụ Khai Thác Bauxite ở Tây Nguyên tới giới cầm quyền Hànội, để nói đến thiếu sót toàn diện, và những bất cập về chính trị, quốc phòng, môi trường, kinh tế, kỹ thuật. Rằng: “Chủ trương lập dự án được công khai hóa vào cuối năm 2008 sang đầu năm 2009, song thực ra nó đã được ký tắt với người Trungquốc từ nhiều năm trước, mà không hề xin ý kiến của Quốc Hội”. “Người Trungquốc đóng cửa các mỏ khai thác bauxite của họ, để chuyển sang khai thác ở Việtnam, định trút gánh nặng ô nhiễm môi trường cho các thế hệ Việtnam hôm nay và nhiều đời mai sau”. “Kỹ thuật, công nghệ và công nhân khai thác dự định du nhập chủ yếu từ Trungquốc”. Kiến nghị: “1- Phải đưa vấn đề dự án bauxite Tây Nguyên ra trước Quốc Hội…”. “2- Dự án bauxite Tây nguyên phải chính thức dừng lại…”. “3- cần được dư luận rộng rãi tham gia và theo dõi”. Dưới chế độ độc đảng, độc tài, toàn trị, mà có được một bản kiến nghị ngược lại chủ trương của nhà cầm quyền cộng sản, với hàng Ngàn chữ ký chính thức công khai như thế này, thì phải coi đây là biến cố quan trọng. Đã buộc Bộ Chính Trị cộng sản Việtnam, ngày 27/04/09 phải điều chỉnh chỉ đạo việc khai thác bauxite Tây Nguyên. Như: “Sử dụng lao động trong nước”. Tạm thời xoa dịu sự công phẫn của dư luận trong, ngoài nước. Còn thực tế, bọn 15 người này có cưỡng nổi với âm mưu “tàm thực” của Trungcộng hay không thì còn phải chờ.
Riêng về biển Đông, thì dù hải quân Trungcộng có dương oai, diệu võ cách mấy cũng không thể qua mặt nổi hạm đội của Mỹ tại Thái Bình Dương. Sự xuất hiện của chiến hạm USS John Stennis đậu ngoài khơi cách bờ biển Việtnam chừng 290 hải lý để đón phái đoàn quân sự cao cấp của Việtnam, ngày 22/04/09. Cùng đi với Đại Sứ Mỹ tại Hànội, ông Michael Michalak, trưởng đoàn Việtnam, đại tá Nguyễn Hữu Vinh tuyên bố: “Đây là bước đi hướng tới quan hệ hợp tác giữa quân đội hai nước”. Nghĩa là lực lượng hải quân Hoakỳ đã chính thức gửi cho Trungcộng một thông điệp “Chúng tôi luôn luôn có măt tại biển Đông để làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho toàn vùng Đông Nam Á”. Có lẽ nhờ thế, mà Ủy Ban Nhân Dân Đànẵng của Việtnam, ngày 25/04/09 mới dám công bố quyết định bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ làm chủ tịch huyện đảo Hoàngsa. Ngày 28/04/09, Trungcộng gửi kháng thư tới Hànội quyết liệt phản đối.
Về hồ sơ thềm lục địa Việtnam, ngày 28/04/09, Vụ trưởng Vụ Biển, Ban Biên Giới, Bộ Ngoại Giao, Nguyễn Quang Vinh cho biết: “Việtnam sẽ gấp rút để nộp đăng ký đúng thời hạn. Dự kiến, Việtnam sẽ nộp báo cáo trước thời hạn 1 tuần”. Việtnam đã thỏa thuận với Malaysia viết báo cáo chung lên Liên Hiệp Quốc. Cùng mời Brunei tham dự. Philippine không nêu khu vục chồng lấn với Việtnam trong báo cáo của mình, và cam kết sẽ không phản đối Việtnam. Phần Trungcộng thì phản đối tất cả các nước trong khu vực về báo cáo thềm lục địa, không chỉ riêng Việtnam. Xem vậy Việtnam hoàn toàn đứng chung quyền lợi với các nước trong vùng để chống đỡ với sự bành trướng lãnh hải của Trungcộng.
Tờ báo Kommersant của Nga, dẫn lời của tổng giám đốc công ty đóng tàu Admiralty Shipyards, ở Petersburg là ông Vladimir Aleksandrov rằng, công ty này đã được giao nhiệm vụ đóng cho Việtnam 6 chiếc tàu ngầm Kilo, chạy điện và dầu diesel, trị giá tất cả là 1.8 tỷ USA. Loại tầu này có bí danh là “lỗ đen”, tránh bị phát giác và được xem như loại tàu chạy êm nhất thế giới. Trungcộng hiện có 12 chiếc cùng loại. Ấnđộ đã đồng ý đào tạo quân nhân về tầu ngầm cho Việtnam. Nhậtbản là nước viện trợ kinh tế lớn nhất cho Việtnam. Đương nhiên Hoakỳ vẫn là lực lượng trừ bị khổng lồ đứng đàng sau. Như vậy “Thế Quốc Tế” cho Việtnam đã có. Nhưng nếu không có “Thế Quốc Dân” thì Chủ Quyền Dân Tộc và Vẹn Toàn Đất Nước vẫn còn mong manh. Bởi vậy toàn dân, trong, ngoài nước phải tiếp tục tranh đòi Dân Chủ Hóa đất nước, thì dân tộc Việtnam mới có thế chủ động gia nhập tiến trình Toàn Cầu Hóa được.
- Little Saigon ngày 28-04-2009.
Lý Đại Nguyên
Đứng trước viễn cảnh Việtnam sắp bị mất nước, mất lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo, mất luôn dân tộc vào tay Trungcộng, do bọn Mancộng Hànội hợp pháp hóa việc cho công nhân, thương nhân, quân nhân, thường dân Trungcộng tự do tràn vào Việtnam, nắm các điểm chiến lược quân sự trên Cao Nguyên Trung Phần, các đặc khu kinh tế thương maị, xây dựng ở đô thị. Đồng thời dùng văn hóa “Khổng Giáo” cổ xưa lỗi thời đã bị Đế Quốc Tầu “Hán hoá”, cộng với hệ thống độc đảng, độc tài bạo trị Mao Trạch Đông của Trungcộng, nhồi nhét vào đầu đảng viên và quân, cán, chính Việtcộng, triệt để thay thế cho nền Văn Hóa Viên Dung Đa Nguyên, Phân Nhiệm, Điều Hợp của truyền thống Dân Tộc Việtnam, rồi ngoan ngoãn thực hiện kế hoạch “Hán Hóa Việt Nam” của Trungcộng, nhằm đàn áp, khống chế toàn dân Việtnam đang khao khát Tự Do Dân Chủ, trong khi vẫn cố tình quên việc đệ trình Liên Hiệp Quốc để xác nhận chủ quyền thềm lục địa, bao gồm 2 quần đảo Hoàngsa, Trườngsa của Việtnam, mà hạn chót vào ngày 13/05/2009 này. Nên Hoà Thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Thường Vụ Viện Tăng Thống, kiêm Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã phải đưa ra Lời Kêu Gọi BẤT TUÂN DÂN SỰ, BIỂU TÌNH TẠI GIA, mở đầu cho Phong Trào Đấu Tranh Bất Bạo Động, nhằm chống lại việc Việtcộng hợp pháp hóa cho Trungcộng thôn tính toàn diện Việtnam. Tuy lời kêu gọi này đã được dư luận hiểu biết trong, ngoài nước nhiệt tình ủng hộ và hưởng ứng, nhưng bọn Mancộng vì quá lo sợ, nên đã tung ra phản đề cho rằng: “Biểu Tình Tại Gia là làm lợi cho Việtcộng”. Đây là biện pháp đánh trả có tác dụng đối với những người đang hăng say chống cộng, muốn có các biến động xuống đường ngoạn mục ngay tức thời, còn kết quả thuận lợi hay nguy hại đến đâu thì không cần bàn tới. Thực ra dưới chế độ cộng sản toàn trị, lâu lâu bọn cầm đầu gian manh cũng phải tạo ra các biến động “xả hơi”, để bắt các tổ chức đối kháng còn non trẻ, chưa quy tụ thành sức mạnh khuynh đảo chế độ, nhằm làm cho dân chúng sợ cái gọi là “thủ đoạn chính trị”, cho dân chúng cam chịu từ bỏ dân quyền và nhân quyền của mình, cho các tổ chức xã hội dân sự không thể xuất hiện, cho cộng đảng độc quyền chính trị buôn dân, bán nước. Làm cho dân lành không dám tin vào tinh thần và sức đề kháng của dân tộc mình nữa. Đành “an phận thủ thường” lo kiếm sống hàng ngày cho gia đình yên ổn, mặc cho bọn Mancộng làm gì đó thì làm.
Thực ra trong phương pháp đấu tranh bất bạo động, việc bất tuân dân sự và biểu tình tại gia chỉ là một biện pháp đánh vào kinh tế, buộc kẻ đương quyền phải lo đối phó, và phòng vệ, làm cho tình thế căng thẳng, mà không thể xuống tay đàn áp phong trào được. vì chưa có sự sôi động bởi các cuộc xuống đường biểu tình. Còn phía người đấu tranh, đây được xem như một cuộc tập dượt tinh thần kiên nhẫn, kỷ luật nghiêm ngặt của cuộc “Đấu Tranh Bất Bạo Động” cũng như đánh giá sự hưởng ứng của toàn dân và đồng tình của dư luận quốc tế. Đấu tranh bất bạo động là sẵn sàng chấp nhận để cho đối phương bạo động với mình, mà mình không đánh trả. Nhưng quyết liệt, dứt khoát lao tới trước mặt đối phương trong mọi tình thế, mọi trường hợp, kể cả đấu tranh trên đường phố, để họ phải hiểu rằng: “Bạo Lực không thể thắng nổi Chân Lý”. Khiến cho áp lực Quốc Tế có lý do buộc giới cầm quyến phải nhượng bộ đòi hỏi chính đáng của toàn dân. Vậy Bất Tuân Dân Sự, Biểu Tình Tại Gia là cơ hội cho mọi người có thời gian tập trung ý lực, nếu là người có tín ngưỡng thì cùng nhất tâm cầu nguyện cho một mục đích tối thượng là đòi “Chủ Quyền Dân Tộc, Vẹn Toàn Quốc Thổ, Tự Do Dân Chủ” cho Việtnam.
Nhìn sang các cuộc đấu tranh đường phố của dân chúng Tháilan thì, từ năm 2006, quân đội Thái lật đổ chính phủ dân cử của thủ tướng Thaksin Shinawatra vì bị cáo buộc là lợi dụng chức quyền tham nhũng. Thailan sau thời quân quản, tái tổ chức bầu cử, phe của Thaksin vẫn thắng cử, vì được đa số nông dân ủng hộ. Samak Sundaravej được bầu làm thủ tướng. Phe đối lập tại đô thị, mặc Áo Vàng biểu tượng của Hoàng Gia tràn xuống đường biểu tình phản đối, chiếm đóng luôn tòa nhà chính phủ tại thủ đô Bangkok. Quân đội không can thiệp, Tòa Án phải đưa ra phán quyết buộc ông Samak phải từ chức vì can tội đã làm một công việc mà luật cấm vị thủ tướng không được làm. Quốc Hội bầu người anh rể cựu thủ tướng Thaksin là Somchai Wongsawat lên kế vị. Phong trào dân chúng đấu tranh đường phố lại càng quyết liệt hơn, họ làm chủ thủ đô, đồng thời chiếm luôn 2 phi trường chính của Bangkok, làm cho kinh tế Thái lâm nguy. Cuối cùng Tòa Án Thái phải ra phán quyết giải tán đảng Quyền Lực Nhân Dân –PPP- của Thaksin, cấm lãnh đạo đảng này, kể cả thủ tướng Somchai không được hoạt động chính trị trong 5 năm, vì can tội gian lận bầu cử.
Quốc Hội Thái bầu ông Abhisit Vejjajiva thuộc phe đối lập lên làm thủ tướng. Lập tức phe mặc Áo Đỏ, đa số ở nông thôn tập trung về Bangkok xuống đường biểu tình. Phe này vốn trung thành với Thaksin, ông đang sống lưu vong tại ngoại quốc vì tội tham nhũng, nhưng vẫn lên tiếng thúc đẩy cho phe Áo Đỏ lật đổ thủ tướng Abhisit, giải tán Quốc Hội, để ông sớm về nước. Phe Áo Đỏ ngày càng tỏ dấu quá khích. Tiến vào phá hoại Hội Nghị Thượng Đỉnh của khối ASEAN tại Pattaya, khiến các nguyên thủ quốc gia ở đây phải dùng trực thăng lánh nạn, làm cho thủ tướng Abhisit mất mặt, nước Thái tụt giảm trên trường quốc tế. Ngày 12/04/09, thủ tướng Abhisit ban bố tình trạng khẩn cấp tại thủ đô và vùng phụ cận. Bốn giờ sáng ngày 13/04/09 quân đội Thái bắt đầu chiến dịch vãn hồi trật tự tại Bangkok, bằng hơi cay và bắn súng chỉ thiên, Phe Áo Đỏ phản ứng lại bằng bạo lực, nhanh chóng cướp 3 xe chở gas đặt vào khu vực đông dân để quân đội không dám tấn tới, đốt vỏ xe, cướp 37 xe bus để ngăn đường, và cướp dinh chính phủ. Ngày 14/04/09, chính phủ Abhisit được Quân Đội hậu thuẩn đã vãn hồi trật tự tại Tháilan, để dân chúng đón mừng Năm Mới của Dân Tộc Thái. “Phe Áo Đỏ đã rút đi sau 4 ngày căng thẳng tại thủ đô Bangkok. Những người biểu tình chống chính phủ, bị quân đội bao vây chặt chẽ, cuối cùng đã nhận thất bại” -RFI-. Chính phủ đã ra lệnh bắt cựu thủ tướng Thaksin Shhinawatra hiện đang lưu vong, và 12 cộng sự viên trung thành của ông ta đã điều khiển cuộc biểu tình.
Cuộc đấu tranh trên đường phố của người dân đòi tự do dân chủ, là việc làm chính đáng, nhưng nếu dùng tới bạo lực, thì lập tức bị chống trả bằng vũ lực ngay, mà không ai có thể binh vực cho được. Vì trong thời đại Nhân Chủ Nhân Văn, thế giới công nhận và tôn trọng quyền tự do phát biểu ý kiến bằng các phương tiện hoà bình, như truyền thông, báo chí, hội thảo, biểu tình, biểu dương lực lượng của người dân nơi công cộng, ngoài đường phố, bằng phương pháp NhânVăn Bất Bạo Động, để buộc nhà đương quyền phải thay đổi. Dù cho có ngoan cố như bọn cộng sản, nếu hàng triệu người tay không, với ý chí kiên cường, nhẫn nhục, bất khuất, đồng loạt xuống đường, lừng lững đi tới, hoặc tọa kháng cầu nguyện cho Độc Lập Dân Tộc, Vẹn Toàn Quốc Thổ, Tự Do Dân Chủ, thì vũ khí nào cũng không cản nổi, nhà tù nào cũng không giam hết, quân đội nào cũng phải mềm lòng buông súng để “Bất Tuân Quân Sự” thôi.
* Little Saigon 14/04/2009.
Lý Đại Nguyên
Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch –HRW- ngày 17-01-2009, đưa ra bản báo cáo thường niên về tình hình nhân quyền thế giới năm 2008, trong đó có chương nói về Việtnam. Nhận xét rằng:
“Hànội tiếp tục trấn áp các nhân vật hoạt động dân chủ, nhà báo, bất đồng chính kiến và thành viên các tổ chức tôn giáo không được nhà nước công nhận”. “…bất ổn xã hội khi hàng ngàn công nhân đình công đòi tăng lương và cải thiện điều kiện làm việc”. “Làn sóng khiếu kiện đất đai tăng lên trong năm ngoái. Nông dân các địa phương bất bình vì tham nhũng và tình trạng chiếm đất, đền bù không thỏa đáng đã kéo lên các thành phố lớn để phản đối sai phạm trong quản lý đất đai”.Tuy nhiên, bản phúc trình nhận xét:
Quan hệ giữa Việtnam và Hoakỳ tiếp tục ấm dần với chuyến viếng thăm Mỹ của TT Nguyễn Tấn Dũng hồi tháng 06/2008”. “Hoakỳ đã không đưa Việtnam vào lại danh sách Các Quốc Gia Cần Quan Tâm Đặc Biệt về Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo –CPC- như một số tổ chức yêu cầu”Bộ Ngoại Giao Hoakỳ hôm thứ tư 25-02-09 cũng vừa công bố bản phúc trình nhân quyền năm 2008, đề cập tới tình trạng tiếp tục đàn áp nhân quyền trên thế giới. Lên tiếng trong lời mở đầu cho bản phúc trình nhân quyền năm 2008, Ngoại Trưởng Hoakỳ Hillary Clinton cho biết:
“Hoakỳ không những ra sức theo đuổi các lý tưởng trên đất Mỹ, mà còn xúc tiến việc tôn trọng nhân quyền nhiều hơn khi Hoakỳ tiếp cận với các quốc gia và dân tộc trên khắp thế giới”.Điều gây ngạc nhiên hơn mọi năm là bản phúc trình năm nay, Hoakỳ đã
“nhìn nhận những mối quan ngại của thế giới về thành tích nhân quyền tại chính nước Mỹ , sau khi có nhiều cáo giác liên quan tới hành động tra tấn, sách nhiễu tù nhân bị bắt trong “cuộc chiến chống khủng bố” của Hoakỳ”.Theo bản phúc trình thì thành tích nhân quyền của Việtnam trong năm qua vẫn chưa thỏa đáng. Nhà cầm quyền tiếp tục ngăn chặn các quyền tự do căn bản, như tự do báo chí, tự do bày tỏ cảm nghĩ, tự do hội họp; cùng với hành động đàn áp những người bất đồng chính kiến, khiến nhiều người còn phải bỏ nước ra đi lánh nạn, trong khi người dân không thể thay đổi chính phủ bằng lá phiếu, các hoạt động chính trị bị ngăn cấm. Tình trạng kỳ thị sắc tộc, buôn bán phụ nữ, trẻ em tiếp diễn. Những người hoạt động tích cực cho Công Đoàn bị bắt giữ, hù dọa trong khi chính phủ hạn chế quyền công nhân. Luật pháp Việtnam quy định tội hình đối với quan chức tham nhũng, tuy nhiên chính phủ không thực hiện luật này một cách hiệu quả, khiến nhiều khi quan chức dính líu tham nhũng không bị trừng phạt. Nạn tham nhũng tiếp tục là vấn đề lớn tại Việtnam.
Về vấn đề tôn giáo, bản phúc trình cho biết Hiến Pháp và các nghị định của chính phủ Việtnam có quy định về tự do thờ phượng, nhưng khó khăn tiếp diễn trong việc thực hiện Khung Pháp Lý về Tôn Giáo. Bản phúc trình lưu ý rằng:
“Những Giáo Hội bị hạn chế nghiêm trọng khi họ tổ chức những hoạt động, mà nhà cầm quyền xem là mang tính chính trị, hay thách thức quyền lực của họ, nhất là liên quan đến Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Giáo Hội “Tại Gia”của người thiểu số Tây Nguyên”.Trong khi đó, dân biểu Ed Royce, đại diện địa hạt 40 của tiểu bang California, hiện là thành viên cao cấp Tiểu Ban Châu Á Thái Bình Dương và Môi Trường thuộc Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện Hoakỳ, tuyên bố:
“Báo cáo này cho thấy chi tiết về nhiều vụ vi phạm nhân quyền tiếp tục gây hại đối với Việtnam, nhưng tôi muốn thấy Bộ Ngoại Giao có quan điểm mạnh mẽ hơn”. “Nếu chỉ đơn thuần gọi tình trạng đó là không thỏa đáng, như trong bản báo cáo, thì quá nhẹ”.Ông kêu gọi:
“Bộ Ngoại Giao Mỹ đưa lại Việtnam vào Danh Sách Các Nước Gây Quan Ngại về Nhân Quyền và Tự Do Tôn Giáo –CPC.Về phía nhà cầm quyền Việtcộng Hànội thì cho bản phúc trình của Mỹ “thiếu khách quan”, “dựa trên những thông tin sai trái”. Trả lời báo giới, phát ngôn viên Lê Dũng củaViệtcộng vẫn nhơn nhơn tuyên bố: “
Nhà nước Việtnam tôn trọng các quyền tự do dân chủ của người dân và luôn luôn bảo đảm điều kiện thuận lợi để người đân thực hiện quyền của mình”.Nhưng không quên thêm rằng:
“…kiên quyết đấu tranh với các hành vi lợi dụng các quyền đó để xâm hại lợi ích của nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân”.Cả thiên hạ đều biết thật rõ, hiện nay người dân Việtnam đang phải sống dưới bóng tối của chế độ cộng sản độc đảng, độc tài, độc ác, tham nhũng, toàn trị thì làm gì người dân có được quyền Tư Do Dân Chủ để mà lợi dụng xâm hại lợi ích nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức và công dân. Đúng là Lê Dũng nói theo giọng điệu “phản động” chống lại đường lối chủ trương nhất quán của đảng là
“luôn luôn củng cố và tăng cường vai trò lãnh đạo tuyệt đối của đảng”.Đảng đã ngang nhiên ghi vào Điều 4 Hiến Pháp 1992 quyền lãnh đạo tối cao vĩnh viễn không do dân bầu. Bản hiến pháp đó là bất hợp hiến, vì nó không được đem ra cho toàn dân phúc quyết - trưng cầu dân ý - theo đúng như Điều 70 của bản Hiến Pháp gốc 1946 của chính họ. Hiến Pháp bất hợp hiến. Luật Pháp tùy tiện luộm thuộm bất minh, leo cả lên đầu hiến pháp. Thế rồi còn bị tùy thuộc vào nghị định Hướng Dẫn Hành Chánh của chính phủ có cho nó ra đời hay cứ ngâm tôm, hoặc hướng dẫn cách nào đó theo lệnh đảng. Đảng tiếm vị Quốc Dân, ngồi lên trên Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, bắt Báo Chí đi đường một chiều do đảng khống chế. Lấy tư tưởng Mác Lê Hồ làm kim chỉ Nam cho toàn đảng, toàn quân, toàn dân, thì dân làm gì có quyền tự do tư tưởng, tôn giáo nữa. Tinh thần đã không tự do, quyền tư hữu cũng bị cuớp mất. Quan trọng ở chế độ Dân Chủ là Quyền Lựa Chọn và Quyền Phát Biểu thì cộng đảng đã cướp mất qua trò chơi xảo trá là “Đảng Cử Dân Bầu”và “Độc Quyền Truyền Thông”. Con người trong chế độ cộng sản chỉ còn là “Con Vật Sản Xuất” theo lệnh đảng. thì còn làm gì có Nhân Quyền và Quyền Tự Do, Quyền Dân Chủ nữa.
Nhất là đối với những cán bộ cộng sản đã bị “duy vật hóa”, để rồi bước vào kinh tế thị trường thì thành “duy tiền hóa”, làm gì còn nhân tính, nhân tình, nhân cách, nhân đạo, nhân đức, để biết thế nào là dân chủ nhân quyền. Chẳng thế mà, khi đứng trước bọn Trungcộng bành trướng, nhóm Mancộng lãnh đạo Hànội đã trở thành những “Con Chó Bắc Kinh”, ngoan ngoãn dâng đất, hiến biển, nhượng đảo và cúng tất cả tài nguyên của Tổ Quốc cho quan thầy Trungcộng, đẩy Dân Tộc và Đất Nước Việt Nam vào vòng nô lệ cho Đế Quốc Đại Hán. Chính công cuộc tranh thủ Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền của toàn dân Việtnam hiện nay là con đường duy nhất để cứu dân cứu nước. Đành rằng, chủ lực vẫn tùy thuộc vào người Việtnam. Nhưng việc quốc tế quan tâm thúc đẩy chế độ Việtcộng tôn trọng nhân quyền, dù biết họ là bọn phi nhân, độc tài, độc ác, độc quyền, gian tham, nhưng đó lại là sự hỗ trợ và khích lệ rất cần thiết đối với những người đấu tranh và toàn dân Việtnam trong công cuộc đòi Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền tại Việtnam. Riêng người Việt tỵ nạn Cộngsản thì với Ngọn Cờ Vàng trong tay, quyết không để lũ “Chó Bắc Kinh”, mỗi khi công du các nước Dân Chủ được hãnh diện, thong dong, thoải mái vào, ra bằng cổng chính.
* Little Saigon ngày 03-03-2009.
Chuyến công du đầu tiên của Ngoại Trưởng Hillary Clinton của Chính Quyền Dân Chủ Mỹ, Barack Obama đến 4 nước Á Châu: Nhậtbản, Indonesia, Hànquốc và Trunghoa cộng sản, cho thấy chính sách ngoại giao của nước Mỹ vẫn đặt Á Châu ở hàng ưu tiên. Trong đó Nhậtbản là một Đồng Minh chiến lược trọng yếu toàn diện. Indonesia là một nước bạn mới, đông tín đồ ôn hòa nhất trong Thế Giới Hồi Giáo. Hànquốc là nước bạn tiền đồn của Mỹ, đối diện với Hàncộng ngang ngược. Và Trunghoa cộng sản là trọng tâm của chuyến công du của bà Clinton. Ở đây bà Clinton đã gặp hầu hết các lãnh tụ của Trung Nam Hải. Ngày 21-02-2009 Chủ tịch Trungcộng, Hồ Cẩm Đào đón tiếp Ngoại Trưởng Hoakỳ, Hillary Clinton tại Bắckinh. Đúng ngày này năm xưa, 21-02-1972, Mao Trạch Đông chủ tịch Trungcộng đã đón tiếp tổng thống Hoakỳ, Richard Nixon, mở đầu quan hệ Mỹ-Hoa. Lần này 2 bên đã làm việc chặt chẽ hơn về vấn đề khí hậu thay đổi, vấn đề an ninh, và giải quyết cuộc khủng hoảng tài chánh toàn cầu. Nhưng điều đáng ghi nhận ở đây là Ngoại Trưởng Mỹ đã không đá động gì đến vấn đề Nhân Quyền, đang là nhu cầu khẩn thiết của toàn dân Trunghoa, cũng như toàn cõi Áchâu và toàn thể Thếgiới.
Các hội Nhân Quyền trên khắp thế giới đều quyết liệt phản đối, nhất là 2 tổ chức nhân quyền có uy tín quốc tế là Ân Xá Quốc Tế ở Anh và Human Rights Watch ỏ Mỹ. Việc không đề cập tới vấn đề Nhân Quyền không phải do chủ quan của bà Clinton, mà phải là phản ảnh Chính Sách Ngoại Giao Hoa Kỳ Đổi Mới của chính quyền Dân Chủ Obama. Vì khi ra đi, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ bà Hillary Clinton đã tuyên bố với báo chí rằng:
“Không nên để các cuộc tranh luận với Trungquốc về nhân quyền làm cản trở những tiến bộ trong các lãnh vực khác”.Ngay lâp tức tổ chức theo dõi Nhân Quyền Human Rights Watch phản bác rằng:
“Những nhận định của bà Clinton là một sai lầm chiến lược”.Đúng vậy, nhân loại từ lâu nay đã quá quen là nước Mỹ, qua nhiều đời Tổng Thống đều giương cao Ngọn Cờ Nhân Quyền làm chính nghĩa cho nền ngoại giao của mình. Để cụ thể hóa vấn đề nhân quyền, đến thời tổng thống Bill Clinton, năm 1998, đã ký ban hành Đạo Luật Tự Do Tôn Giáo Thể Giới, lấy đó làm căn bản cho Chính Sách Ngoại Giao của nước Mỹ. Nay, khi bà Hillary Clinton lên làm Ngoại Trưởng thì việc đầu tiên lại “Dùng Nhân Quyền đổi lấy công trái phiếu của Mỹ ở Trungcộng” mới thật là éo le, sai nguyên tắc chiến lược truyền thống của nước Mỹ. Nước Mỹ sẽ mất tất cả.
Sau cuộc gặp Hồ Cẩm Đào và các lãnh tụ cộng sản Trunghoa, bà Clinton tuyên bố:
“Bắc Kinh vẫn tin tưởng vào công trái phiếu của Mỹ”.Tính đến tháng 12/08, Trungcộng là nước mua nhiều công khố phiếu của Mỹ nhất, lên tới gần 700 tỷ USD. Sắp bằng con số trong kế hoạch kích thích kinh tế 787 tỷ USD của chính quyền Dân Chũ Mỹ, Obama. Theo các chiến lược gia kinh tế tài chính Mỹ, thì nước Mỹ phải cần đến 3.000 tỷ USD mới mau cứu nổi. TT Bush đã xài 700 tỷ USD để cứu nguy ngân hàng. Nghĩa là 2 ông tổng thống Cộnghòa và Dânchủ chỉ mới chi ra gần một nửa số cần phải dùng. Hiện nay trong tay Trungcộng còn khoảng 2.000 tỷ USD tiền mặt. Phía Mỹ rất cần tới số tiền đó, Phía Tầu cũng rất lo là nếu nền kinh tế Mỹ sụp đổ thì Dollars Mỹ sẽ xuống gía, lỗ to, mà không bán cho ai được, nên cần mua công trái phiếu của Mỹ, dù không có lời, nhưng không lỗ, vì một Dollar Mỹ vẫn trả cho một Dollar cộng thêm tiền lời. Với đầu óc thực tế của nhà buôn người Hoa, thì giá nào họ cũng phải chọn mua công khố phiếu của Mỹ, dù bà Clinton có đặt ra vấn đề Nhân Quyền hay không cũng vậy.
Vì coi nhẹ vấn đề nhân quyền, không dám đặt vấn đề Nhân Quyền ra với lãnh đạo Bắckinh, bà Clinton đã bị Báo Wall Street Journal nặng lời phê phán là:
“phạm lỗi lầm như một tay mơ về ngoại giao”.
“chính thành tích nhân quyền xấu xa của Bắckinh đã ngăn trở mối quan hệ song phương. Hệ thống pháp luật mờ ám của Bắckinh, từng dùng để giam nhốt những người bất đồng chính kiến, cũng đã gây tổn hại tới các doanh gia Mỹ”… “là một cái tát vào mặt những người bất đồng chính kiến ở Trungquốc”… “làm như vậy, tân ngoại trưởng Mỹ đã dành sẵn chỗ cho Bắckinh gia tăng cường độ đàn áp thành phần bất đồng chính kiến, vào đúng năm nay là dịp ghi nhớ 20 năm cuộc đàn áp đẫm máu ở Thiên An Môn, là 50 năm đàn áp cuộc nổi dậy ở Tâytạng, và một năm từ cuộc nổi dậy ở Lahsa, thủ phủ xứ này”. Tệ hơn, lời tuyên bố đó có thể đánh dấu một sự thay đổi trong chính sách nhân quyền của Washington. Các chính quyến trước của cả hai đảng đều coi nhân quyền là đề tài quan trọng…”.Báo Wall Street Journal kết luận,
“nếu lời tuyên bố đó là sự sơ thất, thì nay là lúc xác nhận đó là sơ sót. Còn nếu đó là sự đổi thay một chính sách, thì cần suy nghĩ lại”. (Trích từ Đài Á Châu Tự Do.)
“một tướng Trungquốc đề nghị với ông rằng, hai nước nên chia đôi Thái Bình Dương”. “Theo gợi ý đó phía Trungquốc, họ sẽ lo gìn giữ hòa bình từ Hawail về phía Tây, để cho Hoakỳ lo từ Hawail sang phía Đông”.Đô đốc nói, ông đã trả lời “No, thanks!” (Không, cảm ơn). Với tham vọng không cần che dấu đó, liệu ông tổng thống Mỹ, Barack Obama trong cuộc gặp đầu tiên với Hồ Cẩm Đào, chủ tịch Trungcộng tại hội nghị G20, diễn ra vào ngày 02/04/09 ở Luândôn có dám ôm hôn thắm thiết “đồng chí” cộng sản Đại Hán này. Rồi hứa chia đôi Thái Bình Dương, trao cả Đồng Minh Nhậtbản, Hànquốc, ASEAN và cả Úc châu cho Đế Quốc Trung Cộng hay không? Nếu dám như vậy, thì đúng với cái tên mới đặt của nhà sử học Niall Ferguson, gọi đó là thứ Liên Minh Chimerica. Trong thần thoại Hylạp, Chimera là con quái vật nhiều đầu, miệng phun ra lửa. Đến đây lại thấy rằng, chỉ vì Lê Khả Phiêu muốn giữ chiếc ghế Tổng Bí Thư khóa IX, do Muời, Anh, Kiệt theo kế hoạch của Bắckinh mà đánh phá, nên phải nghe lệnh quan thầy không dám qua mặt Trungcộng, để ký Hiệp Ước Thương Mại Việt Mỹ trước Trungcộng một năm, vào 1999, nên đã thành mối họa lớn cho Việtnam, mối nguy cho toàn cõi Áchâu và mối đe dọa cho Hoakỳ trong tương lai. Bài trước đã đề cập tới việc này.
* Little Saigon ngày 24/02/2009.
Trong thư đề ngày 14-01-08, cựu tướng Võ Nguyên Giáp gửi Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng Việtcộng để góp ý về dự án bauxite Tây Nguyên. Theo ông Giáp thì:
“Đầu tháng 11-2008 một số nhà khoa học và quản lý có tên tuổi đã gửi kiến nghị đến lãnh đạo Đảng và nhà nước đề nghị cho dừng các dự án này để nghiên cứu , xem xét lại, cân nhắc lợi hại một cách toàn diện. Tuy nhiên, các dự án này vẫn được triển khai, trong tháng 12-2008, đã có hàng trăm công nhân Trung Quốc đầu tiên đã có mặt trên công trường (dự kiến cao điểm sẽ lên tới vài nghìn tại dự án)… “Về quy mô, quy hoạch khai thác bô-xít Tây Nguyên từ nay đến 2025 là kế hoạch lớn, giá trị ước tới gần 20 tỷ đô la Mỹ, sẽ tác động sâu sắc nhiều mặt còn hơn cả các công trình kinh tế lớn đã có ở nước ta”. “Việc xác định một chiến lược phát triển Tây Nguyên bền vững là vấn đề rất hệ trọng đối với cả nước về kinh tế, văn hoá và an ninh quốc phòng. Tôi đề nghị thủ tướng cho dừng triển khai các dự án khai thác bô-xít ở Tây Nguyên và báo cáo Bộ Chính Trị chỉ đạo tiến hành các nghiên cứu vĩ mô cần thiết làm căn cứ cho mọi quyết định”.Đã quá muộn rồi cựu đại tướng Giáp ơi! Bức thư ông gửi ra đúng vào ngày Nguyễn Tấn Dũng họp chính phủ để đưa ra kết luận rằng:
“Việc khai thác bauxite, sản xuất và luyện nhôm là phù hợp với chủ trương của đảng Cộng Sản Việt Nam”.Đích ra, chỉ vì nhu cầu sản xuất kỹ nghệ máy bay và phi thuyền của Trungcộng rất cần tới nhôm khai thác tại Việtnam. Nên hồi cuối tháng 5/2008 Hồ Cẩm Đào chủ tịch Trungcộng đã triệu Tổng Bí Thư Man Cộng, Nông Đức Mạnh sang Bắc Kinh để đưa ra quan hệ 2 đảng và 2 nước trở thành “đối tác chiến lược toàn diện”. Rồi bắt chủ tịch Quốc Hội Việtcộng, Nguyễn Phú Trọng sang xác nhận điều hứa đó. Cuối cùng ngày 20 đến 23-10-08, nhân dịp dự hội nghị ASEM tại Bắc Kinh, Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng Việtcộng phải gặp giới lãnh đạo Trungcộng để ký kết các văn kiện nhằm“cụ thể hoá mối quan hệ đối tác chiến lược toàn diện” ấy. Qua đó, cuối năm 2008 phải hoàn tất cắm mốc biên giới Việt, Hoa. Hợp tác khai thác nguyên nhiên liệu dưới biển, trên đất và các quyền lợi kinh tế trọng yếu khác.
Tóm lại đây là văn tự bán nước Việtnam của bọn Man Cộng Hànội đã ký với Tầu Cộng Bắc Kinh. Những vùng đất biên giới mà Tầucộng lấn chiếm của Việtnam từ nay đã được hợp thức hoá. Các vùng hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa mà Tầucộng đánh chiếm của Việtnam thì bọn Mancộng Hànội mặc nhiên coi đó là của Trungcộng, nên chúng mới công khai kêu gọi các công ty khoan dầu ngoại quốc hợp tác khai thác, không thèm cho Việtnam dự phần. Trắng trợn nhất là việc khai thác các mỏ bauxite Tây Nguyên ở Bảo Lộc và Đắc Nông đã trao độc quyền cho Trungcộng đem người Tầu sang khai thác và đem quân đội Trungcộng sang đồn trú để canh giữ, không cho bất cứ người Việtnam nào được bén mảng tới, kể cả chính quyền, công an, quân đội Việtnam. Đây là một thứ “Tô Giới của Tầu trên đất Việt”. Giống như tô giới của người Tây trên đất Tầu ở Thượng Hải xưa. Trên danh nghĩa khu vực này bọn Mancộng Hànội trao cho ủy viên BCT, bộ trưởng CA là tướng Lê Hồng Anh phụ trách Trưởng Ban Chỉ Đạo phát triển Tây Nguyên. Nhưng dư luận trong nước ngờ rằng tay này là người Nam Bộ gốc Tầu Minh Hương, đã được Trungcộng cấy vào cộng đảng VN từ lâu, nên mới được trao cho việc chỉ đạo làm ăn sinh tử độc quyền này của họ, chứ không cho phép đảng và nhà nước Việtcộng trao cho phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, hay chính quyền địa phương, hoặc một vị tướng quân đội nào khác, đứng ra quản lý, để nắm vững kỹ thuật khai thác, tránh gây độc hại môi trường, và số lượng sản phẩm để định gía thương mại.
Chính vì đây là vấn đề “bán nước Việt cho kẻ thù truyền kiếp Tầu” nên bọn Mancộng Hànội rất sợ phản ứng của Thanh Niên, Sinh Viên và nhất là Quân Đội, vì đó thuộc về Tinh Thần Truyền Thống của Việt Tộc chống Đế Quốc Tầu. Đã là người Việtnam, còn có tâm thức Việtnam, trong người còn chút Di Thức Việt Tộc, thì ngay như người cộng sản gộc Võ Nguyên Giáp, cha, chú của bọn Mancộng Nông Đức Mạnh, Lê Hồng Anh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng… khi nhìn thấy bọn con cháu Mancộng vong bản của mình, cam tâm thực hiện kế hoạch “tàm thực” Việtnam của Trungcộng, cũng phải đau lòng, lên tiếng can gián. Đừng nói gì đến những người trẻ tuổi còn đầy nhiệt huyết đã từng bất chấp đe dọa lao xuống đường lên án Trung cộng xâm chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam hồi tháng 9-2008.
Để phòng ngừa biến cố loạn động lật đổ chính quyền, bọn Mancộng Hànội đã ra lệnh cho Ban Tuyên Giáo Trung Ương phải làm mọi cách để khống chế triệt để các cơ quan ngôn luận của Đảng, tìm cách bỏ tù những ký giả cứng đầu. Đồng thời thiết lập một bộ biên tập đặc biệt, viết ra những bài báo nhằm đánh phá các Tôn Giáo đấu tranh ở trong và ngoài nước, gây mâu thuẫn nghi kị giữa những người dám đấu tranh đòi Dân Chủ. Do đó mới có những bút hiệu như: Thích Viên Giáo. Thích Siêu Phương, Trần Đại Lĩnh, Như Thuyết, Tâm Nguyện, Trần Lý, Tâm Không, Thấu Tâm Can, Võ Văn Hàm … và nhiều nhóm xuất hiện trên mạng tự nhận là chống cộng cực đoan, nhưng trong đó chủ điểm là dùng ngôn ngữ độc địa chống phá các tôn giáo, chống hết người này tới người khác, rồi gây ra các cuộc binh, chống lẫn nhau trong giới chống cộng hải ngoại một cách hăng say cuồng nhiệt. Khiến cho dư luận trong và ngoài nước rơi vào trận hỏa mù, không còn kịp nhận ra những việc làm lén lút mờ ám của bọn Mancộng Hànội đang tiếp tay thực hiện kế hoạch từ từ xâm lăng của Tầucộng tại Việtnam.
Chính vì vậy mà Ban Tuyên Giáo Trung Ương mới được làm kẻ có công đầu trong chiến dịch thôn tính Việtnam của Trungcộng. Trưởng Ban Tuyên Giáo là Tô Huy Rứa đã được Hội Nghị Trung Ương khóa 9 nâng cấp thành ủy viên Bộ Chính Trị thứ 15. Trước Đại Hội X, vai trò của Ban Tư Tưởng Văn Hóa vẫn do một ủy viện Bộ Chính Trị đầy quyền lực đảm trách, nay coi như đã lỗi thời, hết xài. Nên cộng đảng đã hạ xuống thành Ban Tuyên Giáo Trung Ương do một ủy viên Trung Ương điều khiển. Đến giờ, nhờ công tác khống chế dư luận hữu hiệu đã đưa Ban Tuyên Giáo trở lại Bộ Chính Trị. Xem vậy sự tồn tại của chế độ độc đảng, độc tài toàn trị Việtcộng có còn duy trì lâu nữa hay không, đều trông cậy vào Ban Tuyên Giáo Trung Ương có đủ mưu lược khống chế nổi dư luận trong, ngoài nước hay không? “Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng”. Nay thì những người làm truyền thông và đấu tranh cho tự do dân chủ đã biết thật rõ, những sự đánh phá lẫn nhau giữa những người chống cộng ở trong và ngoài nước đều do Ban Tuyên Giáo Trung Ương sách hoạch, khiến chúng ta quên đi những việc buôn dân, bán nước của bọn Mancộng Hànội, giúp chúng dựa hẳn vào Bắc Kinh, và nương vào chính sách thuận thảo với Trungcộng của Mỹ mà tồn tại.
Little Saigon ngày 03-02-2009.
Suốt cả năm, chúng ta bị cuốn hút vào những vấn đề thời sự, làm cho tâm tư, đầu óc luôn luôn quay cuồng với những chuyện khổ đau, âu lo, tức tối, buồn cười, đôi khi vui mừng, hy vọng, rồi hụt hẫng, mà không biết tại sao lại là thế? Hoặc tìm những lý giải nửa vời, vòng vo để tạm thời tự đánh lừa mình. Hay chống đỡ những gì đi ngược lại với suy nghĩ và ước vọng của mình. Quả là phiền toái! Nhân dịp xuân về, tết đến, xin đề nghị, chúng ta cùng nhau đi thẳng vào vấn đề nguồn gốc của sự vật, sự việc trong Trời Đất, Lịch Sử và Kiếp Người, để cho tâm trí mình có dịp thao tác, tự tìm thấy mình, tìm thấy hướng suy tư cho mình, cũng chính là thấy được những việc mà mình nên làm cho Mình, cho Dân Tộc Mình, cho Thế Giới Mình, và cho Vũ Trụ mà Mình đang có mặt.
TA TRONG VŨ TRỤ MÀ VŨ TRỤ CŨNG Ở TRONG TA
Đạo Lớn của Trời Đất là Hằng Hóa.Vậy Đạo Đức lớn nhất, vĩ đại nhất, chân thật nhất, hiện thực nhất của Vũ Trụ là Đạo Hằng Hóa và Đức Hiếu Sinh.
Đức Lớn của Muôn Loài là Hiếu Sinh.
Đạo Lớn của Lịch Sử là Văn Hóa.
Đức Lớn của Loài Người là Từ Tâm.
Đạo Lớn của Nhân Chủ là Dung Hóa.
Đức Lớn của Con Người là Thương Yêu.
Đạo Đức chân chính nhất, phổ biến nhất, năng động nhất của Lịch Sử là Đạo Văn Hóa và Đức Từ Tâm.
Vũ Trụ này hình thành phát triển không ngừng đều nhờ vào Nguyên Lý Hằng Hóa Hiếu Sinh.
Lịch Sử Loài Người cũng dựa trên Nguyên Lý đó mà thành hình phát triển, rồi vượt lên trên các sinh loại hữu tình, tạo thành cuộc sống Văn Hóa Nhân Văn.
Vậy Văn Hóa chính là Đạo Thăng Hóa của Lịch Sử, để mở ra thời đại Nhận Thức Nhân Chủ Nhân Văn cho toàn thể Thế Giới.
Văn Hóa là Văn Hóa của Loài Người, mà Đức Lớn phổ quát của Loài Người là Từ Tâm nơi Con Người. Nhận Thức của Con Người đều dựa trên Nguyên Lý của Đạo Đức để rung cảm, suy tư, hành xử, mà tạo ra các nền Văn Hóa có những sắc thái riêng biệt. Các luồng văn hóa, các công trình văn hóa, các sản phẩm văn hóa, đều nhằm phụng sự Con Người, làm đẹp, sáng, tốt và luôn luôn mới cho cuộc sống Xã Hội của Con Người toàn diện. Bởi thế Lịch Sử Nhân Loại mới là lịch sử đa văn hóa. Nên nội dung của Lịch Sử phải là Văn Hóa, mà nội dung của Văn Hóa phải là Từ Tâm của Nhân Loại, do khả năng Dung Hóa của những Con Người tự do, tự chủ, sáng tạo và dựa trên tình cảm thương yêu của Con Người toàn diện, mà tạo thành các nền Văn Hóa Nhân Chủ Nhân Văn.
Chính vì vậy, Văn Hóa và Đạo Đức tuy Hai mà là Một. Do Đức Hiếu sinh của Trời Đất, mà Nguồn Động Lực Siêu Thể Vi Diệu vô sắc, vô biên, vô hạn trong Vũ Trụ hằng hóa, hiện hóa, thăng hóa từ những chuyển động vật lý, đã không ngừng nỗ lực tạo ra các hiện tượng hữu thể, rồi sinh lý để hoàn thành thế giới sinh vật. Các sinh vật tự thân thăng hóa, tạo thành các loại chủng tử có năng lực cá biệt -DNA- của mỗi chủng loại, mà tiếp hóa nòi giống của mình không cùng. Loài Người được xem như chủng loại cao nhất trong công trình Tạo Hóa, hằng hóa, sáng hóa, thăng hóa của Vũ Trụ, đủ khả năng, điều kiện tạo lập đựơc hiện tượng tâm lý, để vượt lên rung ứng với thế giới tâm linh vĩnh hằng của Vũ Trụ. Rồi có giác tính nhận biết được “Ta trong Vũ Trụ, mà Vũ Trụ cũng ở trong Ta”. Nên những nỗ lực Tự Thăng Hóa Tâm Linh mình, cũng chính là góp phần tích cực nhất trong công trình Thăng Hóa Vũ Trụ Vạn Hữu vậy.
Từ Đức Hiếu Sinh của Muôn Loài, thể hiện ra thế giới Loài Người là Đức Từ Bi, Nhân Từ, hay Đức Bác Ái, đấy là những danh từ để chỉ cho những ý niệm về sự thương yêu, bao dung, tha thứ và quý trọng sự sống, biết trân quý cuộc sống riêng của mình, tôn trọng cuộc sống chung của người, có trách nhiệm với cuộc sống xã hội và muôn loài. Chính vì vậy mà các nền Văn Hóa, các Tôn Giáo chân chính, các Học Thuyết giá trị đều lập căn trên Đức Hiếu Sinh, nhằm hướng dẫn Con Người biết sống và phát triển theo với Đức Hiếu Sinh.
Chỉ riêng có Học Thuyết Duy Vật Vô Thần Cộng Sản mới nghịch lại với Đạo Đức của Trời Đất, ngược lại với Lẽ Sống của Con Người, hủy diệt Văn Hóa của Nhân Loại, đề cao luật Mâu Thuẫn, Hận Thù, và Hủy Diệt, vốn chỉ là một mặt tối của Nguyên Lý Hằng Hóa, là phản diện của Văn Hóa. Vì Nguyên Lý Hằng Hóa của Vạn Hữu là Luật Bổ Sung – Phân Hóa – Điều Hợp, mà Duy Vật chỉ đề cao khả năng Phân Hóa. Phân Hóa mà không được Điều Hợp thì đi đến tiêu diệt. Điều Hợp mà không đựơc Bổ Sung thì không thể Thăng Hóa, đã không thăng hóa, mà bị phân hóa thì sẽ bị triệt tiêu. Nhờ có Luật Bổ Sung, Phân Hóa, Điều Hợp để Thăng Hóa, nên Vũ Trụ mới Hằng Hóa, muôn loài mới tiến triển, nhân loại mới có cuộc sống Văn Hóa hiện nay.
Điều nguy hại của chủ nghĩa Duy Vật không dừng lại ở mặt lý thuyết, mà nó đã làm cho nhiều thế hệ loài người tin theo, kể cả người đối kháng cũng bị rơi vào lối nhận thức chủ quan một chiều máy móc khép kín. Vì nó được dùng làm nguyên tắc chỉ đạo cho cuộc đấu tranh xã hội, phân chia giai cấp, tổ chức lực lượng đấu tranh cách mạng giành quyền lực, để áp dụng chủ nghĩa một chiều độc tôn, nhằm tước đoạt sự tự do của Con Người, biến Con Người thành “con vật sản xuất”, đặt ách độc tài, độc đảng thống trị xã hội. Chính vì chủ trương giai cấp đấu tranh, nên cộng sản đã tận lực khai thác và phát huy Cảm Tính Hận Thù, quyết liệt Tiêu Diệt những giai cấp khác, cũng như tiêu diệt tinh thần tự do, tư hữu và niềm tin tôn giáo của Con Người. Mà hận thù là phản nghĩa với từ bi, nhân từ, bác ái, yêu thương. Tiêu diệt là phản nghĩa với xây dựng và phát triển. Như thế chủ nghĩa Duy Vật Cộng Sản đúng là hướng ngược chiều với Văn Hóa Nhân Loại. Nên học thuyết Duy Vật và chủ nghĩa Cộng Sản mới là Phi Văn Hóa.
Văn Hóa nơi Con Người, của các Dân Tộc, của các nền Văn Minh và của toàn Nhân Loại, tuy có những nét cá biệt, đặc thù, nhưng đều cùng có chung một bản chất, tính năng là: Đẹp, Tốt, Sáng, Mới, đó mới thật là thể hiện của Văn Hóa Tính phổ quát và đạt giá trị trường cửu. Đẹp, Tốt, Sáng từ nội dung lẫn hình thức ở Con Người, trong Xã Hội và các công trình, sản phẩm được tạo ra, sáng hóa bởi Con Người. Thế rồi người sau tiếp người trước bảo lưu, dung hóa, phát huy, làm mới thêm mãi cho phong thái sống, cách sống, lối sống, phương tiện sống và chế độ sống, với khuynh hướng sống vươn lên Toàn Chân, Toàn Thiện, Toàn Mỹ.
Để giải thích chân lý, gần được chân lý, đạt được chân lý, vốn là một thách đố với suy tư của Con Người và toàn thể Loài Người, ở ngay từ buổi bình minh của Ý Thức Người vừa xuất hiện. Xem ra trong quá khứ Ý Thức Người đã bất lực trước thách đố đó. Vì rằng những công trình suy tư bằng ý thức người, đã chỉ tạo ra được những luồng tư tưởng, những triết phái cực đoan khép kín, các chủ nghĩa một chiều “Duy” thế này, thế nọ, thế kia, do đó đã xé nát nhân loại ra làm nhiều mảnh, dựng lên những hàng rào tinh thần hào nhoáng, rồi được ngụy trang dưới danh nghĩa Văn Hóa, Đạo Đức để lùa dân chúng vào guồng cuồng tín, thế hận thù nhau vì lý tưởng một cách cay độc, làm cho chân lý Hằng Hóa Hiếu Sinh mỗi lúc mỗi xa rời Con Người thêm. Thực ra Chân Lý tuy có thể Giác Chứng, mà chẳng thể Lý Luận bằng bất cứ thứ “duy” nào được. Bởi vì Chân Lý mang tính cách vừa toàn diện, vừa bao trùm, lại vừa nội tại nơi Vũ Trụ, Vạn Hữu và Con Người, gồm: Những hiện tượng Hợp Lý Tương Đối, nếu xét về mặt hiện tượng thực tiễn của sự vật, sự việc. Những hiện tượng Siêu Lý Tuyệt Đối, nếu xét về những hiện tượng siêu nhiên linh nghiệm trong vũ trụ trùng trùng bao la. Những hiện tượng Phi Lý Tự Đối, ngẫu nhiên xuất hiện bất quy tắc trong tự nhiên, và do tâm tư chủ quan của mỗi người, khám phá ra trong cuộc hành trình đi tìm sự hiện hữu của mình, rồi gặp cái chết của mình ở cuối đường hiện hữu, làm cho tất cả công sức trong cuộc sống trở thành phi lý và vô nghĩa đối với thân phận của chính mình.
Tuy nhiên, những tư tưởng, những chủ thuyết “duy” đó, dù có một chiều khép kín, nhưng nếu không đi ngược với hướng vươn lên Toàn Chân, Toàn Thiện, Toàn Mỹ của Con Người, thì đều cùng hướng với Văn Hóa, đều đựơc thừa nhận có Văn Hóa Tính. Vì ít nhiều đã góp phần trong việc giúp Con Người khai mở một phía nào đó, trong nguồn tâm tư toàn diện sẵn có nơi mỗi người. Chính Nguồn Tâm Tư Toàn Diện sẵn có trong mỗi người là nền tảng của Văn Hóa, dung chứa tất cả các ý niệm, những tư tưởng trái nghịch nhau, để Con Người tự do, chủ động dung hóa, đãi lọc lấy tinh túy của những tư tưởng đó, làm thành các nền Đạo Học, đem ra ứng dụng vào cuộc sống, tạo ra các phương tiện sinh sống, mỗi ngày mỗi hoàn hảo hơn, nhằm phục vụ Con Người và Xã Hội.
Ngày nay, sau khi Nhân Loại đã tỉnh mộng về những lối Ý Thức Chủ Quan Duy Ý Chí, đã nếm trải và bị trả giá quá đắt do những tư tưởng đó gây ra, thì đều thấy rằng: Thế Giới cần phải được xây dựng và phát triển dưới nhãn quan toàn diện, cho hợp với Đức Lý của Trời Đất, đúng với Văn Hóa Tính của Nhân Loại cùng hướng tới cảnh Thái Hòa, Phát Triển, Thịnh Vượng lâu bền. Điều hiển nhiên là Nhân Loại đang tiến vào hướng chính đạo của nền Nhận Thức Nhân Chủ Nhân Văn Toàn Triển, trong đó lấy Con Người Tự Do, Tự Chủ, Sáng Tạo làm Cứu Cánh. Lấy Văn Hóa làm Chủ Đạo cho khắp mặt tổ chức và sinh họat Xã Hội, Kinh Tế, Dịch Vụ, Chính Trị, Cai Trị, Luật Pháp, Văn Học, Nghệ Thuật, Khoa Học, Kỹ Thuật, cũng như việc giao tiếp giữa Người với Người; giữa Tập Thể với Tập Thể trong Xã Hội; giữa Quốc Gia với Quốc Gia trên trường Quốc Tế.
THĂNG HÓA TÂM LINH MÌNH LÀ LÀM MỚI CHO TẤT CẢ
Con Người thực sự có Tự Do, hoàn toàn Tự Chủ trong suy tư, hành động ứng xử, thì mới phát triển được khả năng Sáng Tạo. Chính khả năng Sáng Tạo đã làm cho Văn Hóa mỗi lúc mỗi Tốt Đẹp Sáng Mới thêm. Để Văn Hóa thể hiện đúng hướng Toàn Chân, Toàn Thiện, Toàn Mỹ, thì không thể làm khác là phải vận dụng tới năng lực Trí Tuệ của Con Người. Mỗi người đều sẵn có Trí Tuệ, nhưng để khai mở được khả năng Trí Tuệ ở trình độ nào đó, thì còn tùy ở sự học tập, thâu thái, và quan trọng nhất là ở sự Tu Dưỡng của mỗi người.
Có thể có nhiều phương pháp tu dưỡng để phát huy Trí Tuệ, nhưng để có nghiệm chứng cụ thể, thì phương pháp Thiền của các bậc đã Giác Ngộ là dễ kiểm chứng nhất. Các vị đó đã hướng dẫn thế cách Quán Định, làm bình ổn Tâm Tư, xả bỏ tạp niệm, vui vẻ buông bỏ tất cả, giúp người tu tập đạt đựơc An Nhiên Tự Tại, Thanh Tịnh Rốt Ráo, tạo điều kiện cho Trí Tuệ khai mở. Trí Tuệ tuy được khai mở, nhưng không có nghĩa là đã có đủ công năng nhận biết ngay được chân tướng chân thật của Thực Tại, mà còn phải kiên trì Phá Chấp, tháo bỏ những xích xiềng tư tưởng một chiều cực đoan, rũ bỏ những mặc cảm tự ti, tự tôn; xả bỏ những ý niệm, những thành kiến cả xấu lẫn tốt. Có nghĩa là vui vẻ buông xả, buông xả và buông xả toàn diện rốt ráo, ngay cả chính niệm, đừng nói chi là tà niệm; buông xả ngay cả những cảnh giới an lạc chân thật đã đạt đựơc trong hành trình tu tập, nhằm đoạn trừ những cảm thụ của Ta, thuộc về Ta và chỉ có Ta.
Chính trong hành trình phá chấp và buông xả đó, năng lực Trí Tuệ sáng mãi lên, tựa như ánh nắng ban mai làm bung nở hạt giống Từ Bi nơi Con Người, khi Lực Trí Tuệ, Đức Từ Bi đã nở trọn vẹn viên mãn nơi Con Người, thì Con Người chẳng còn chấp giữ “Cái Ngã” nhỏ bé tủn mủn, sẽ không còn phải dùng phương tiện suy tư, lý luận để tìm kiếm, biện minh cho Chân Lý của Vũ Trụ, Đức Lý của Vạn Hữu nữa, mà thực tại là Lực Trí Tuệ, Đức Từ Bi nơi Con Người đã là biểu hiện của Chân Lý, Đức Lý của Trời Đất một cách chân thật trọn vẹn đầy đủ rồi. Cho nên không có gì lạ, không còn nghi ngờ gì nữa, những lời nói ra từ các bậc Toàn Giác, đều là những lời của Chân Lý.
Khi Trí Tuệ Từ Bi đã hiển hiện viên mãn trong Con Người, là Con Người đã hội nhập đựơc với Đạo Lớn Hằng Hóa, Đức Lớn Hiếu Sinh của Trời Đất, thì việc thể hiện Trí Tuệ Từ Bi của Con Người trong kiếp nhân sinh là lẽ tự nhiên, như ánh sáng phải chiếu sáng. Đó là những đóng góp đương nhiên vào với gia tài Văn Hóa Nhân Loại, có giá trị đưa Văn Hóa vươn mãi lên Toàn Chân, Toàn Thiện, Toàn Mỹ. Mà Văn Hóa luôn luôn sắm vai trò chủ đạo, chỉ đạo cho toàn thể Nhân Loại cùng nhau nỗ lực khai triển cuộc sống Nhân Chủ Nhân Văn, để Con Người được Tự Do Tự Chủ Sáng Tạo, thực hiện nguyện ước chân chính của mình trong thực tại thế giới, đồng thời thăng hóa Tâm Linh mình, nhằm đạt tới tánh cảnh Toàn Chân, Toàn Thiện, Toàn Mỹ.
Đến đây có thể hiểu được, tại sao trong Xã Hội do Cộng Sản thống trị lại sa đọa tăm tối như lịch sử đã chứng minh trong thế kỷ 20 vừa qua. Vì đích ra các danh từ Văn Hóa, Đạo Đức, mà Cộng Sản thường dùng, thì chính ngay những kẻ sử dụng nó, lại cũng chẳng hiểu nổi là họ đã lạm dụng. Cho nên Thế Giới Cộng Sản và Cộng Đảng Việt Nam đứng trước sự đổ dốc, tan vỡ, suy đồi của xã hội, đảng viên trụy lạc, dân chúng mất niềm tin, đều thấy rằng cần phải phục hồi giá trị Văn Hóa, Đạo Đức mới cứu vãn nổi chế độ ung thối ruỗng nát. Nhưng điều đáng buồn cho họ là những giá trị văn hóa, đạo đức chân chính đích thật của Trời Đất, của Loài Người, của Dân Tộc đã không hiện hữu trong đầu họ. Tất cả những giá trị đó đã bị chính thứ chủ thuyết Duy Vật, chủ nghĩa Mác Lê và Tư Tưởng Hồ, là thứ chủ thuyết ấu trĩ, chủ nghĩa chuyên chính và thứ tư tưởng hoàn toàn nô lệ ngoại nhân của họ Hồ, mà cộng đảng cho là siêu việt, là chân lý tuyệt đối đã tiêu diệt hết, tiêu diệt ngay trong suy tư của chính họ, và trong xã hội mà họ đã, đang thống trị.
Trong suy nghĩ của những người gọi là cộng sản chân chính và không chân chính hiện nay, thì đều cùng có sẳn một đường rầy biện chứng: “Tất cả đều là phương tiện”, Văn Hóa Đạo Đức, cả Con Người lẫn Dân Tộc chỉ là phương tiện cho họ sử dụng; trước kia là phương tiện để phục vụ cho lý tưởng Duy Vật, Cách Mạng Xã Hội Chủ Nghĩa, nay lý tưởng đó đã tiêu ma, thì lại thành phương tiện để củng cố quyền hành, nhằm mục đích hết sức thực tế là “duy vật chất” “duy tiền”. Chính vì toàn cộng đảng từ trên xuống dưới chỉ có mục đích “duy tiền”, nên mạnh kẻ nào, kẻ đó kiếm tiền một cách bất cố liêm sỉ, bất kể luật pháp, bất chấp đạo đức, trong khi đó người dân là nạn nhân bị đè nén, bóc lột và bị cấm nghe, cấm nói, chỉ để đảng độc quyền nói, mà chỉ toàn nói ngang, nói ngược, nói bậy thôi.
Đời thuở nào mà đem nước trộn với lửa, rồi bắt mọi người phải tin là thành công, thì tin sao nổi. Thế mà cộng sản cứ nhơn nhơn hô hoán: “Kinh tế Thị Trường Tự Do theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”. Lấy Kinh Tế Thị Trường Tự Do vốn là “nước”, mà trộn chung với “lửa” Xã Hội Chủ Nghĩa, thì sớm muộn gì lửa xã hội chủ nghĩa cũng phải tắt. Lấy “nước” Văn Hóa Đạo Đức đem trộn với “lửa” Hận Thù Hủy Diệt của chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng nô lệ của Hồ, thì “lửa” phải tàn là cái chắc. Thực ra những kẻ đề xướng những chủ trương trên, họ đều là kẻ đáng thương, vì chế độ cộng sản đã đào tạo ra những bộ óc “bùn” đặc quánh của những chú vẹt lẻo mép, họ không bao giờ hiểu được rằng: Thứ chủ nghĩa Duy Vật mà họ tôn thờ chẳng những không có Văn Hóa Tính, mà ngay giá trị Đạo Đức cũng không có luôn. Thế nhưng họ lại đã được học và bắt buộc phải hiểu rằng: Học thuyết Duy Vật và những sách vở viết về học thuyết này là những tác phẩm Học Thuật của Văn Hóa.
Chính vì hiểu sai như thế, nên họ chỉ có khả năng phá hủy, mà không có năng lực xây dựng, vì tất cả các công trình xây dựng, muốn được thành tựu lâu dài với lịch sử, thì phải khởi đi từ Văn Hóa. Nhất là phải phân biệt được rằng: Những thứ tuy bề ngoài có bóng dáng của các công trình Văn Hóa, mà nội dung đi ngược với Văn Hóa Tính, đi ngược với hướng vươn tới của Văn Hóa toàn chân, toàn thiện, toàn mỹ, chống lại với Đạo Hằng Hóa, Đức Hiếu Sinh của Trời Đất, bằng chủ trương Hủy Diệt, đề cao Hận Thù thì đó không thể được nhìn nhận là công trình Văn Hóa, mà chỉ còn là sản phẩm “Sai Ác”.
Những người cộng sản, nếu thực sự muốn quay trở về với truyền thống tốt đẹp của Văn Hóa và Đạo Đức của Dân Tộc và Loài Người, thì phải thực tâm chân thành loại trừ chủ thuyết Duy Vật, chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng nô lệ của Hồ ra khỏi tư tưởng của mình, dẹp ngay những cơ chế, cơ cấu, luật lệ độc đảng, độc tài, độc tôn, toàn trị, khủng bố, bóc lột của chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, để cho chính mình và toàn dân đựơc tự do sống, tự do lựa chọn, tự do tin tưởng, tự do phát biểu, tự do xây dựng tòa nhà Dân Chủ Trọng Pháp trong sáng bền vững cho Đất Nước, thì những giá trị truyền thống Văn Hóa Đạo Đức cao đẹp của Dân Tộc, chắc chắn sẽ được toàn dân đem ra ứng dụng và phát huy ngay trong cuộc sống của mình và của xã hội.
Chủ nghĩa cộng sản tuy không có Văn Hóa Tính, nhưng đối với lịch sử Dân Tộc Việt và Nhân Loại thì nó đã tự khẳng định và xác lập được chỗ đứng riêng biệt. Chỗ đứng trong kinh nghiệm đau thương khủng khiếp của các nạn nhân, đó là thứ “Hỏa Ngục Trần Gian”. Chỗ đứng trong Văn Học là những lời răn đe sẽ nhắc nhở cho Nhân Loại chớ để cho nó xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa, dù dưới hình thái nào cũng vậy. Chỗ đứng trong Nghệ Thuật thì hấp dẫn hơn. Vì cộng sản đã sắm đúng vai trò phản diện độc ác gian trá, một cách trung thực, xuất sắc nhất trong các tác phẩm nghệ thuật, mà các nhân vật hung ác, các chế độ tàn bạo ở trong quá khứ chưa hề lột tả đựơc hết tính cách cay độc hung hãn như thế. Còn trên màn ảnh và sân khấu thì đây đúng là tên kép độc làm cho khán giả vừa sợ vừa ghét, chỉ mong cho hắn chóng chết, tuy biết rằng hắn mà chết thì màn phải hạ, vở tuồng phải kết thúc. Nếu các văn tài trong thiên hạ muốn cực tả chân thật, hiện thực về “cái ác toàn diện” trong lịch sử Loài Người, thì phải nghiên cứu về chế độ cộng sản, nhất là về cộng sản Việt Nam thì sẽ nắm vững đựơc những tính chất đặc thù của nó là vừa độc ác, vừa tàn nhẫn, vừa ngoan cố, vừa gian manh, vừa hài hước, vừa đần độn một cách đáng ghét của anh kép độc Việt Cộng.
Tóm lại Văn Hóa và Đạo Đức là nội dung của Tâm Linh Con Người, nội dung của Lịch Sử Dân Tộc và Nhân Loại. Mà Đạo Đức lại là nội dung của Văn Hóa, nên Văn Hóa luôn luôn phải sắm vai trò Chủ Đạo nhằm chỉ đạo cho mọi sinh hoạt của Con Người và Xã Hội, Kinh Tế, Dịch Vụ, Chính Trị, Cai Trị, Luật Pháp, Văn Học, Nghệ Thuật, Khoa Học Kỹ Thuật thì Thế Giới mới đi đúng hướng hòa bình xây dựng phát triển, tránh khỏi loạn lạc, bất công, tụt hậu.
MÙA XUÂN KỶ SỬU 2009
LÝ ĐẠI NGUYÊN.