-Lý Đại Nguyên-

Phóng viên Thanh Trúc của Đài Á Châu Tự Do, ngày 31-07-08, trong cuộc phỏng vấn với mội sĩ quan trẻ của quân đội trong nước, nhân việc thay đổi một số tướng lãnh thuộc Quân Khu thủ đô Hànội, đã đặt ra câu hỏi:
“Tầng lớp sĩ quan trẻ trong Quân Đội Nhân Dân bây giờ có suy nghĩ như thế nào về vấn đề Trungquốc hiện nay? Họ có sợ Trungquốc không? Thì được trả lời: “Một số sĩ quan trẻ rất bức xúc về tất cả vấn đề Trungquốc, nào là hiệp định biên giới, rồi nào là Hoàng Sa, nào là Trường Sa. Toàn bộ hệ thống lãnh đạo của quân đội, đảng, nhà nước đều là hèn nhát cả, hèn nhát tới vô cùng luôn”.

“Hèn đến mức mà mình cảm tưởng không thể sống được nữa, nếu mình cứ tiếp tục như thế này. Chả biết mình chiến đấu vì ai. Người lính dù mặc bộ quần áo nào, mục đích đầu tiên là bảo vệ nhân dân và bảo vệ tổ quốc, và bảo vệ lãnh thổ, sau đó thì bảo vệ cái gì đó thì mình không biết, nhưng hai cái trước phải đặt lên hàng đầu. Cái thứ hai nữa là trong quá trình xây dựng chiến lược, phát triển các mối quan hệ quân sự thì mối quan hệ đầu tiên, lớn nhất, là hợp tác quân sự với Mỹ. Mặc dù đảng không thích Mỹ một chút nào luôn, có thể nói ghét là khác, nhưng dứt khoát phải dựa vào Mỹ”
Về quan hệ quốc phòng Việt-Mỹ, phóng viên Thanh Trúc đặt câu hỏi với viên sĩ quan trẻ kia rằng: “Những sĩ quan và chiến sĩ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam có sự kỳ vọng gì vào thế hệ sĩ quan trẻ, hay có e ngại gì trong mối quan hệ với Hoakỳ không? Thì được thẳng thắn trả lời:
“Theo tôi thì cái tôi mong mỏi nhất là Mỹ mở rộng chương trình đào tạo quân sự cho Việtnam, theo cái chương trình mà Bộ Quốc Phòng Mỹ dành cho các nước, thì sẽ đào tạo những thế hệ sĩ quan trẻ để từ đó họ có - vì thế hệ trẻ bao giờ họ cũng có - tư tưởng khác với những thế hệ già cỗi như hiện nay và hèn nhát như hiện nay. Thế hệ trẻ bao giờ cũng có tư tưởng cởi mở hơn, và có thể nói, họ sẽ là những người hàn gắn lại mối đau chiến tranh mà cả dân tộc phải chịu đựng, chứ không phải bên nào, hoặc bên nào cả, cuộc chiến tranh qua đi đã lâu rồi đừng để nó đau đớn nữa”.

“Tất nhiên cá nhân tôi vẫn rất ghét Mỹ, vì thật ra Mỹ đã bán cả Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa rồi, bán đi những người gần gũi nhất của Mỹ. Về phần tôi, tôi vẫn có sự cảnh giác đối với Mỹ, thật sự đối với Trungquốc và ngay cả đối với Mỹ”. “Nhưng mà dứt khoát, chắc chắn rằng trong khu vực Đông Nam Á này, và khu vực Châu Á Thái Bình Dương, cả cái vùng này, người Mỹ không thể tìm được người bạn nào tốt hơn là người Việtnam cả. Tôi khẳng định như vậy”.
Trên đây là ý kiến của một sĩ quan trẻ trong quân đội Việtcộng- chưa nói tới đúng, sai - Tuy không thể cho đây là tiếng nói chung của quân đội Việtcộng, nhưng vẫn nhận ra được là Người Sĩ Quan Trẻ này và nhiều người cùng trang lứa, họ không còn tuân giữ giáo điều “Trung với Đảng” nữa. Họ đã thấy được toàn bộ hệ thống lãnh đạo của quân đội, đảng, nhà nước đều là hèn nhát, hèn nhát vô cùng. Khi những người lính đã thấy rõ bản chất lãnh đạo của mình là hèn, không có can đảm và khả năng bảo vệ được dân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ lãnh thổ, trước sự lấn chiếm của Trungquốc, như trước kia, Quân Lưc Việt Nam Cộng Hòa năm 1974 đã chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng quần đảo Hoàng Sa của Trungcộng, mà nhiều chiến sĩ VNCH đã chết trong trận chiến đó. Theo viên sĩ quan trẻ này thì:
"54 người lính có thể nói là những anh hùng của đất nước đã hy sinh ở đó, chính là những người lính Việtnam Cộnghòa”.
Một người sĩ quan được đào tạo trong lò cộng sản sắt máu, hận thù, mà thấy đảng, nhà nước, quân đội mình hèn, bất xứng trong vai trò lãnh đạo, không bằng được kẻ địch xưa của họ là Việtnam Cộnghòa, anh đã công khai vinh danh người lính cộng hòa là anh hùng của đất nước, thì chế độ mà anh phục vụ đã hết thuốc chữa rồi. Chắc đây không chỉ là trường hợp đơn lẻ, mà phải là phản ảnh tâm tình, suy tư của rất nhiều đồng đội của anh. Giới lãnh đạo Việtcộng cũng biết rõ điều đó, nên họ đã không còn dám trói quân đội của mình trong quan hệ thầy trò với Trungcộng nữa, mà trao cho Hoakỳ, kẻ thù xưa và là nhà hợp tác nay, để đào tạo quân đội của họ đủ điều kiện và khả năng tham dự vào Chương Trình Sáng Kiến Hoạt Động Hòa Bình Toàn Cầu – Global Peace Operations Initiative – qua đó tham gia vào các khóa huấn luyện và sinh hoạt khác của hoạt động gìn giữ hòa bình chung.

Khi Việtnam đã chính thức được tham gia hợp tác với Hoakỳ trong chương trình trên, thì chỉ còn một bước ngắn nữa là Mỹ- Việt sẽ tiến tới ký một Hiệp Ước An Ninh Toàn Diện, để cho lời cam kết của chính phủ Hoakỳ ủng hộ chủ quyền quốc gia, an ninh, và toàn vẹn lãnh thổ Việtnam thành hiện thực. Lúc đó thì chiến hạm Hoakỳ có đủ danh nghĩa và tính hợp pháp ra vào lãnh hải Việtnam, nhằm bảo vệ cho những công ty khai thác dầu lửa của mình, và các công ty quốc tế, như Anh, Nhật, Ấn và ASEAN đang liên doanh với Việtnam tại Biển Đông. Việtnam và các công ty khai thác dầu khí ở đây, không còn sợ bị hạm đội của Trungcộng đe dọa nữa. Mặc cho Trungcộng có thành công trong việc xây dựng hạm đội tầu ngầm nguyên tử ở đảo Hải Nam hay không cũng vậy. Vì Trungcộng chỉ có khả năng và can đảm bắt nạt từng nước nhỏ, chứ chưa dám đụng tới Một Cuộc Thế Chiến. Nhất là kinh tế Trungcộng đang lệ thuộc vào thị trường và vốn đầu tư quốc tế. Họ không ngu dại gì mà đập vỡ hũ gạo của mình. Viễn ảnh cho thấy, hung hăng, hục hặc cách mấy thì cuối cùng Trungcộng cũng đành phải xuống nước, xin sống chung hòa bình, để được chia phần hợp tác khai thác dầu khí ở Biển Đông, như đang làm thế với Nhật ở vùng Điếu Ngư Đài, nơi tranh chấp Nhật – Trung.

Về thế quốc tế thì việc hợp tác chiến lược và kinh tế giữa Mỹ-Việt chỉ có đi tới, không thể đi lui. Nhưng về mặt chính trị thì Việtcộng vẫn còn ngoan cố, chưa chịu mở rộng Tự Do Hóa Xã Hội, vẫn xiết cổ truyền thông, quản thúc báo chí. Vẫn tăng cường sự lãnh đạo của đảng với báo chí. Vẩn không chấp nhận Tư Nhân Hóa lãnh vực truyền thông và Tự Do Ngôn Luận. Đây vốn là linh hồn của mọi lãnh vực Tự Do Xã Hội, kể cả Tự Do Tôn Giáo, Tự Do Lập Đảng, Tư Do Nghiệp Đoàn…Nghĩa là Cộngđảng vẫn muốn nắm độc quyền toàn trị cả về các mặt Lập Pháp, Hành Pháp, Tư Pháp, Quân Đội và Công An để thống trị tòan dân. Vẫn coi dân là đối tượng để khủng bố, bóc lột qua các Tổng Công Ty Quốc Doanh, với hệ thống Hành Chánh Tham Nhũng và Công An Trị. Khi một chế độ độc tài tham nhũng đã không Tôn Trọng Dân của mình, thì không thể dựa được vào dân, tất phải dựa vào các thế lực ngọai bang để tồn tại. Thế nên Việtcộng theo Tầu thì ngoan ngoãn làm đầy tới cho Tầu, ngày nay có theo Mỹ thì cũng sẵn sàng làm đầy tớ cho Mỹ. Dù do quyền lợi phát triển kinh tế của Tư Bản Mỹ, Hoakỳ luôn luôn đòi hỏi Việtcộng phài Tôn Trọng Nhân Quyền và Dân Chủ Hóa chế độ. Nhưng trong nhất thời thì với một tên đầy tớ dễ sai, so với một người bạn mới còn nhiều nghi nan, thì hệ thống “bàn giấy” Mỹ rất dễ bị sa ngã. Cuộc đấu tranh Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền của toàn dân Việt trong, ngoài nước của chúng ta vẫn chưa hết khó khăn.

Little Sàigòn ngày 12-08-2008.

Lý Đại Nguyên.

Trong khi nền kinh tế Việtnam đổ dốc, tỷ lệ lạm phát trong tháng 06/08 tăng vọt lên tới 26.8%, buộc nhà cầm quyền Hànội phải cắt giảm chỉ tiêu tăng trưởng của năm 2008 từ trên 8.5% xuống tới 7%. Một chuyên viên Ngân Hàng Phát Triển Á Châu -ADB- cho rằng: “Rất có thể lạm phát sẽ vượt qua mức 30% vào tháng này, và lãi xuất căn bản về cho vay tiền tại ngân hàng đang từ 14% hiện nay tăng thêm 2%”. Kinh tế gia này cũng tiên đoán: “Mức tăng trưởng GDP của Việtnam trong năm 2008 sẽ giảm xuống còn 6.4%”.Hiện nay Việtnam hoàn toàn lệ thuộc các sản phẩm dầu nhập khẩu, 6 tháng đầu năm nay đã phải chi ra 5 tỷ 900 triệu USD, nhiều hơn năm ngoái tới 69%, vì giá dầu quốc tế tăng mỗi ngày đến chóng măt. Trong khi các biện pháp giảm lạm phát của Việtcộng thì chắp vá, nửa vời, họ không dám bứng cáí gốc của nó là các Tổng Công Ty Quốc Doanh và cả một hệ thống Đảng Quyền Tham Nhũng, vốn là cái thùng không đáy, với nhiều chiếc vòi, thi nhau hút cạn kiệt tài sản nhà nước và sức sản xuất của toàn dân. Thế rồi ngày 21-07-2008, nhà nước Việtcông lại phải nâng cao giá xăng bán trong nước lên tới mức 36%. Giá dầu hỏa từ 13.900 đồng VN 1 lít lên 20.000 đồng VN. Dù vậy, giới cầm quyền Việtcộng cũng tiên đoán sẽ còn phải bù lỗ khoảng 3 tỷ 200 triệu USD nữa.

Trong khi đó, giới đầu tư quốc tế thực sự đang làm ăn tại Việtnam đã rục rịch bỏ chạy khỏi Việtnam. Tuy số vốn đầu tư trực tiếp của nước ngoài cam kết đưa vào Việtnam lên tới con số 45 tỷ 300 triệu USD, tăng 373% so với cùng thời gian này năm ngoái. Nhưng đó chỉ là sự hứa hẹn. Còn thực tế thì Việtnam đang trong giai đoạn đen tối. Theo văn phòng thống kê chính phủ thừa nhận: “Chỉ nội trong tháng 7 này, giá thực phẩm tăng 44.7%, trong đó giá lương thực chủ yếu và ngũ cốc tăng 72.7%. Giá nhà và vật liệu xây dựng tăng 24.9% . Giá quần áo , giầy dép tăng 10.9%...” Nay giá xăng lại tăng lên 36% thì vật giá còn tăng theo gấp bội. Chính vì vậy mà đồng lương không đủ sống, khiến làn sóng đình công của Công Nhân Việtnam tiếp tục lan rộng, từ Nam ra Bắc. Ngư dân thiếu dầu không thể ra khơi, đành nằm nhịn đói. Giới tiểu thương đô thị lúc này là lúc họ nhận chịu những đòn trực tiếp và nặng nhất do vật giá gia tăng. Nông dân từ trước tới nay vốn là thành phần nghèo khổ nhất trong cái Xã Hội Chủ Nghĩa chết tiệt này. Đa số dân oan là nông dân, họ bị cướp nhà đất một cách trắng trợn, nay bị đẩy vào đường cùng.

Tại tỉnh Thái Bình nông dân biểu tình với biểu ngữ: “Toàn đảng, toàn dân xã Tiền Phong quyết tâm đấu tranh chống tham nhũng đòi công bằng, lẽ phải”. Sự việc này âm ỉ đã từ lâu, vì nhà cầm quyền cưỡng chiếm đất canh tác của dân làng. Tịch thu 100 hecta ruộng đất để phát triển thành khu công nghệ và cư xá. Nên mới bùng phát thành cuộc đấu tranh ôn hòa từ hơn 2 tháng nay. Nhưng đến ngày 23-07-08, công an tỉnh Thái Bình bắt ông Phạm Trung Phồn 70 tuổi, cựu chiến binh, trong lúc ông đóng chốt ở lỳ suốt 2 tháng trong trụ sở Ùy Ban Nhân Dân phường Tiền Phong, thị xã Thái Bình. Công an bắt ông và mấy người nữa, vu cho họ tội biểu tình chống chính phủ. Hàng ngàn dân làng biểu tình ngồi, bị công an tỉnh phối hợp với công an địa phương trấn áp. Cuộc xô sát giữa nông dân với công an xẩy ra. Làm cho mọi người nhớ lại cuộc nổi dậy của Nông Dân Thái Bình năm 1997, có quy mô toàn tỉnh, khiến công an, kẻ bị bắt, kẻ ù té chạy. Việtcộng phải điều động quân đội đến trấn áp. Nhờ cuộc vùng dậy của Nông Dân Thái Bình đó, mà quân đội đã thồi phòng nguồn tin cho rằng, nông dân khắp nơi cũng rục rịch nổi lên chống đảng, buộc đảng phài cử tướng Lê Khả Phiêu vào chức Tổng Bí Thư. Quân đội nắm quyền kinh tế lẫn chính trị. Nhưng rồi Lê Khả Phiêu bị hạ bệ, quân đội mất thế, công an lại lên ngôi. Nên nói tới biến động Thái Bình là công an phải lập tức ra tay.

Trước viễn cảnh đói kém càng ngày càng đến gần với toàn dân Việtnam, Việtcộng đã không có biện pháp nào đối phó hữu hiệu, mà công an lại ngu si xuống tay đàn áp dân chúng, thì việc động loạn trên toàn quốc thật khó tránh. Dù Hàinội cố bưng bít thông tin trong nước, thì các tin tức ngoài luồng cũng đã nhanh chóng phóng ra ngoại quốc, rồi từ hải ngoại thổi ngược vào trong nước. Như hôm thứ hai, khoảng 7 giờ sáng, ngày 28-07-08, bốn thanh niên Dân Chủ với 2 xe gắn máy, ngưng trên cầu vượt phía Nam của cầu Thăng Long, trước cảnh chứng kiến của đông đảo dân chúng Hànội trên đường đi làm, đã treo một tấm biểu ngữ lớn với những khẩu hiệu: “Lạm phát, giá cả tăng cao là giết dân”. “Yêu cầu đảng cộng sản thực hiện ngay Dân Chủ Hóa Đất Nước – Đa Nguyên Đa Đảng”. “Tham nhũng là hút máu nhân dân”. “Mất đất, biển, đảo là có tội với tổ tiên”. Hiện tượng ngoạn mục đầy khích lệ này được người dân thủ đô Hànội tụ tập lại xem rất đông. Mãi tới 9 giờ 15 phút công an mới gỡ xuống mang đi. Bốn chiến sĩ Dân Chủ này, trước khi đi còn vẫy chào đồng bào. Thanh niên Hànội, Dân Hànội đã hết sợ Viêtcộng rồi. Việtcộng có khôn thì mau tìm cách êm đẹp mà trốn đi.

Không biết đây có phải là cách của Nguyễn Tấn Dũng lựa chọn hay không? Cùng ngày 28-07-2008, theo đài Á Chân Tự Do thì báo Hànội Mới Online đã loan tin: “Thủ tướng Dũng đã ra 6 quyết định, trong đó có việc thuyên chuyển và trả về bộ Quốc Phòng 5 tướng lãnh Quân Đội Nhân Dân thuộc bộ chỉ huy quân khu thủ đô, gồm Chính Ủy, Phó Chính Ủy, Tư Lệnh, Phó Tư Lệnh và Tham Mưu Trưởng”. Nghĩa là toàn bộ nhóm đầu não bảo vệ thủ đô, trung tâm quyền lực của đảng và nhà nước. Đồng thời “trung tướng Phạm Xuân Hùng, nguyên giám đốc Học Viện Quốc Phòng, được bổ nhiệm giữ chức Phó Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Nhân Dân”. Theo giới quan sát thì ban lãnh đạo Quân Khu Thủ Đô đều lớn tuổi và có khuynh hướng thân Trungcộng, bảo thủ rất mạnh. Việc này, buộc mọi người nhớ tới khi xưa, nhân vụ một cậu trẻ từ nước ngoài lái chiếc máy bay nhỏ, đáp ngay xuống công trường đỏ của thủ đô Mạc Tư Khoa, tổng bí thư Liên Xô Grobachev liền loại bỏ các viên tướng có tránh nhiệm bảo vệ thủ đô, từ đó ông được rảnh tay thực hiên chủ trương Glasnot – Perestroika, (trong sáng - đổi mới) Việc loại bỏ toàn thể bộ chỉ huy Quân Khu Thủ Đô của Nguyễn Tấn Dũng với bất cứ lý do nào, với mục đích gì, thì đây cũng phải được coi là biến động đặc biệt. Sao không phải là chủ tịch nước, mà lại là thủ tướng làm việc đó? Liệu đây có lệnh của Bộ Chính Trị, hay là Dũng dùng quyền thủ tướng để tự động thay các viên chức dưới cấp thứ trưởng trở xuống? Liệu Dũng có được sự đồng ý của Bí Thư Quân Ủy, Nông Đức Mạnh, và trưởng ban Tổ Chức Đảng, Hồ Việt Đức để cách chức Chính Ủy, Phó Chính Ủy, Tư Lệnh, Phó Tư Lệnh, và Tham Mưu Trưởng của Bộ Chỉ Huy Quân Khu Thủ Đô hay không? Trong khi cách chức những viên tướng có lực lượng vũ trang trong tay, thì họ có ngoan ngoãn theo lệnh, hay là phài dùng tới biện pháp nào khác? Và rồi ai sẽ thay thế? Tất cả các câu hỏi vừa nêu, hiện nay mọi người đều muốn biết, nhưng chưa thể biết. Chỉ có biến chuyển trong thực tế ở những ngày tới, mới có câu trả lời. Nhưng dù sao, Việtnam cũng đang bước vào thời kỳ chuyển mình rửa hồn, lột xác là điều chắc chắn.

* Little Saigon ngay 29-07-2008.

Nếu không có nhận thức TỰ TRỌNG NHÂN PHẨM của mình - TỰ DO DÂN CHỦ của mình - thì cái gọi là "lòng yêu nước, tính dân tộc" chỉ là cảm tính nông nổi và bầy đàn, nếu chưa nói là gian man

Thư Mục